Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 102
Có châu chấu bỗng nhiên từ trên lá cỏ bay lên, rơi rào rào xuống bên kia.
Trong đống đổ nát tràn ngập mùi cỏ dại cũ nát này, sân nhỏ được bảo vệ hoàn hảo phía trước kia cực kỳ không giống nhau, cũng có thể là bởi vì nguyên nhân tâm lý của tôi, tôi cảm thấy cái sân kia đẹp hơn nhiều những tòa nhà từng ngăn nắp xinh đẹp ở thành phố Hán Dương.
Thật vất vả chuyển hai chiếc xe ba bánh cùng đồ đạc phía trên đến cửa nhà, cả người tôi lại bị mồ hôi làm ướt . Ngày hôm qua cả người toát mồ hôi, bây giờ tôi cảm giác mình giống như thối rữa tỏa ra mùi hôi thối như từ trong đống rác đi ra.
Mùi trên người Thanh Sơn còn thối hơn tôi, chỉ có Khương Dương còn tốt hơn một chút, trên tay thằng bé giúp chuyển một cái chậu với bàn chải đánh giày, vừa đi vào sân thì vui vẻ, trong miệng kêu be be, lạch bạch chạy từ nhà chính vào, giống như chạy vào phòng, một lát sau chạy ra lại chui vào phòng bếp mở cửa ra.
Tôi tháo đồ đạc trên xe, lấy một ít xà phòng cứng và bàn chải xuống. Rất nhiều xà phòng thơm không thể dùng được, ngửi không có hương thơm, cứng đến nỗi có thể làm đá để chọi, ngược lại loại xà phòng vàng óng ánh này, ngửi lên mùi hương không thơm lắm nhưng còn có thể dùng, ít nhất dùng với nước thì còn có chút bọt. "Khương Dương!"Tôi cao giọng gọi Khương Dương, thằng bé lập tức từ trong phòng bếp chạy ra.
Tôi chỉ bên cạnh giếng nước: "Ngồi qua đây, chuẩn bị tắm rửa."
Khương Dương rất nghe lời lập tức mang ghế nhỏ của mình ngồi ở bên cạnh giếng nước, lắc người chờ đợi. Trước đây mỗi tối trước khi đi ngủ chúng tôi đều tắm rửa, mỗi lần tôi đều chỉ vào giếng nước nói như vậy, Khương Dương đã quen rồi, tuy rằng thời gian bây giờ là buổi chiều, mặt trời còn rất chói, nhưng thẳng bé vẫn hiểu ý của tôi.
Khương Dương ngồi bên giếng nước chờ mong, giống như một gốc hoa hướng dương chờ người tưới nước.
Tôi lại đi xem Thanh Sơn, cậu ấy vừa rồi đã đứng ở bên cạnh tôi, ánh mắt trông mong đi theo Khương Dương nhìn về phía gian phòng, lại nhìn về phía giếng nước, lúc này quay lại nhìn tôi.
"Cậu cũng qua đây ngồi."
Thanh Sơn lập tức đi về phía giếng nước.
"Vào bếp lấy một cái ghế nhỏ." Tôi nói.
Thanh Sơn quay đầu, tôi chỉ vào phòng bếp rồi lại chỉ vào cái ghế dưới mông Khương Dương. Cậu ấy lập tức chạy về phía phòng bếp, chỉ chốc lát sau hai tay bưng một cái ghế nhỏ đi ra, học Khương Dương đặt ở bên cạnh giếng nước, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, động tác cẩn thận giống như cậu ấy cho là mình có thể đè hỏng cái ghế.
Tôi mang về chậu mới, thùng mới, bàn chải mới, xà phòng, kéo mới, mang những thứ kia đi tới bên giếng nước.
Tay bơm của giếng là sắt phơi dưới ánh mặt trời rất nóng, tôi múc một chậu nước nhỏ từ trong nhà hắt lên tay nắm, lại đổ một ít vào lỗ dẫn nước.
"Két két" - - "Cạch"
Ống nước mấy ngày không múc nước theo động tác của tôi phát ra tiếng động. Tiếp theo thì có nước suối trong vắt từ trong ống cao su trào ra, ào ào rơi vào trong chậu lớn phía trước.
Sau khi đổ đầy một chậu lớn, tôi lại bơm một chậu khác.
"Chậu nước kia là của cậu, cậu tự mình tắm rửa." Tôi nói với Thanh Sơn xong, sau đó cầm lấy một thùng nước nhỏ múc nước đổ lên người, rửa qua vết bẩn trên mặt, sau đó đi tới bên cạnh Khương Dương cởi quần áo cho thằng bé.
Khương Dương cởi sạch sẽ bị hai xô nước dội xuống, nhịn không được run rẩy. Nước quá lạnh, nhưng lúc này mặt trời đang lớn, nóng hừng hực chiếu lên người, quen với nước lạnh sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Khương Dương bị nước lạnh dội một lần, lắc lắc đầu bò vào trong chậu lớn, tôi ngồi xổm một bên dùng gáo múc nước dội lên người thằng bé. Sau khi dội ướt cả người, tôi xoa xà phòng lên đầu thẳng bé: "Nheo mắt lại."
Khương Dương híp mắt, miệng cũng chu lên. Tiếng nước ào ào, một ít bọt chảy vào trong chậu. Gội đầu cho Khương Dương xong, tôi dùng khăn lông bọc toàn bộ đầu thằng bé rồi xoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận