Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 232
Thanh Sơn bóc hạt dẻ, tất cả đều đặt trên một tảng đá, sau đó đẩy sang cho tôi.
Không biết mặt trăng đã xuất hiện từ lúc nào, treo trên một đỉnh núi lân cận, nhìn qua vừa sáng vừa lớn. Soi xung quanh chúng tôi giống như bao phủ một tầng sương trắng.
Ăn xong, tôi đuổi hai bọn họ vào trong lều đi ngủ, một mình ngồi bên đống lửa gác đêm. Khoác lên cái áo khoác cố ý mang đến, tôi ngắm mặt trăng lớn trên đỉnh núi, rơi vào trong một loại bình yên trong trẻo.
Ánh trăng nhìn qua sáng trong như vậy, lại yên tĩnh, làm người ta không thể dời mắt.
Mặt trăng cũng chầm chậm chìm sau đỉnh núi, tôi từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, liếm liếm môi dưới, cảm giác miệng đã khô hết rồi. Tôi xoa xoa mặt đứng lên, cầm cái bình đi đến khe suối lấy một bình nước, nấu nước nóng trên đống lửa uống.
Chậm rãi uống hết một cốc nước nóng, chút buồn ngủ của tôi bị xua ra, quay đầu nhìn một chút bốn phía chung quanh có động tĩnh hay không. Đây có lẽ là thời khắc yên tĩnh nhất trong một ngày, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang và chim hót nửa đêm đầu cũng đã biến mất không thấy nữa, chỉ còn lại đống lửa trước mặt tôi phát ra tiếng vang tanh tách rất nhỏ. Rang sáng khoảng ba, bốn giờ, lều phía sau phát ra một chút tiếng vang, tôi quay đầu lại nhìn, thấy Thanh Sơn chui ra.
"Để tôi trông đống lửa, cô đi ngủ đi." Cậu ấy nói.
Tôi cởi áo khoác trên người đưa cho cậu ấy: "Vậy tôi đi ngủ một chút, cậu khoác cái này lên."
Thanh Sơn lắc đầu: "Tôi không lạnh, cô cầm mà đắp."
Tôi sờ lên cánh tay của cậu ấy, phát hiện quả thực không lạnh, cũng không kiên trì nữa, khoác áo lên chui vào trong lều đi ngủ. Đột nhiên rời khỏi đống lửa, cảm thấy có chút lạnh, không nhịn được rùng mình một cái. Lều cũng không lớn, Khương Dương ôm một cái áo co lại trong góc, đang ngủ say sưa. Tôi nằm ở bên cạnh thằng bé, đắp áo khoác lên người nhắm mắt lại đi ngủ.
Áo khoác còn mang theo khí nóng bên đống lửa vừa nãy, vị trí tôi nằm xuống cũng mang theo độ ấm Thanh Sơn lưu lại. Trong tiếng hít thở đều đều của Khương Dương ở bên cạnh, tôi cũng rất nhanh ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau lại là trời nắng. Chúng tôi súc miệng bên cạnh khe suối, mặt trời xuất hiện ngay phía trước chúng tôi, tròn xoe như quả trứng muối, là loại dự trữ có thể chảy ra dầu vàng óng. Lúc này ánh nắng không chói mắt chút nào, mơ hồ, còn phải xuyến thủng một tầng sương mù trong núi mới có thể chiếu xuống hoa cỏ cây cối trên mặt đất. Lá cây trong núi treo đầy giọt sương, trên lá hoa lan bên dòng suối nhỏ cũng là bọt nước màu trắng, Khương Dương một bên súc miệng một bên dùng móng vuốt cố ý chọc giọt nước, rung cho bọn chúng từ trên lá cây rơi hết xuống.
Ăn cơm xong, chúng tôi đi về phía trước một lần nữa.
Thanh Sơn đi săn giỏi, nhưng cũng không phải tất cả con mồi cậu ấy đều có thể bắt bằng tay, nhiều khi, những con mồi đó đều rất nhạy bén, Thanh Sơn còn chưa ra tay, bọn chúng đã nghe hơi mà chạy. Lúc Thanh Sơn một mình, thỉnh thoảng những con mồi đó dựa vào địa hình chạy trốn, cậu ấy cũng không cách nào lập tức đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng biến mất giữa rừng cây.
Tôi xem Thanh Sơn săn bắt mấy lần, cảm thấy cậu ấy tương đối lệ thuộc vào sức lực và tốc độ của bản thân, không giỏi dùng công cụ. Mà tôi không có sức lực và tốc độ như cậu ấy, chỉ có thể dùng công cụ, hai người phối hợp lại, quả thực tương đối dễ dàng hơn một chút. Còn có Khương Dương, thằng bé ở một bên đảm nhiệm vai trò làm kinh sợ truy đuổi con mồi, cũng giúp chúng tôi không ít việc.
Trong tiếng hò hét của chúng tôi, bầy chim trong rừng núi bị kinh sợ từng đợt bay lên, còn có không ít động vật nhỏ cũng bị hoảng sợ chạy trốn. Đi săn trong núi không phải không phải là chuyện dễ dàng, chạy một lúc toàn thân là mồ hôi, trên quần áo trên đầu bám đầy các loại cây cỏ và nhánh cây nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận