Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 265
Tên có chữ gừng, nhưng có nhất thiết phải là tên của món ăn không? Dĩ nhiên là không.
Vì vậy, tôi nói với thằng bé: "Cả hai thứ đều không ngon."
Khương Dương sửng sốt, suy nghĩ một lúc và đồng ý với câu nói của tôi: "Mẹ, mẹ nói đúng."
Lá gừng ăn không ngon, ngoại trừ lá gừng, những lá rau trồng trong sọt này đều bị Khương Dương ăn sạch, thằng bé ngày nào cũng ăn tới ăn lui, nhưng thực tế cũng chỉ có hai đến ba loại rau mà thôi.
Tôi lấy một nắm lúa mì dưới hầm, cho vào chậu tráng men vàng và ngâm với nước ấm.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Khương Dương tò mò hỏi, tôi cười thần bí, không giải thích, chỉ nói: "Lát nữa con sẽ biết."
Đặt cách ngọn lửa không xa, mỗi ngày tưới một ít nước để giữ ẩm, sau hai ngày, nắm lúa mì sẽ bắt đầu nảy mầm và mọc rễ. Nhìn thấy những chiếc lá vàng xanh non mềm mại từng tấc từng tấc lớn lên, Khương Dương rất vui, mỗi ngày đều ôm chậu cây lúa mì xanh tốt mọc rậm rạp không ngừng ngắm nhìn chúng.
"Mẹ, khi nó lớn lên, chúng ta có nên trông nó trong giỏ không? Nhưng giỏ đầy rồi, mẹ có muốn lấy cái nào đó nhường chỗ cho chúng không?" Tôi lắc đâu, cầm kéo cắt một nắm lúa mì trước mặt Khương Dương, đưa cho thằng bé: "Con ăn đi."
"Hừi Lúa mì không phải phải mọc cao lớn mới có thể sinh ra hạt lúa mì sao?" Khương Dương có chút do dự, theo cảm nhận của thằng bé, lúa mì mọc ở ruộng, rất lâu mới có thể ăn, không phải dùng để ăn thế này.
"Mùa này không phải mùa lúa mì, trồng cũng không lớn được. Cây lúa mì có thể ăn được, ăn đổi bữa đi."
Sau khi nghe những gì tôi nói, Khương Dương vui vẻ gặm những cây lúa mì. Thằng bé ăn một nửa mầm lúa mì, ngồi một hồi lâu, đột nhiên nhếch miệng nói: "Có chút ngọt."
Ngọt? Tôi đã ăn cỏ lúa mì, tôi không cảm nhận được bất cứ mùi vị gì ngoại trừ mùi vị của cỏ, nhưng cỏ lúa mì có thể được chế biến thành đường mạch nha, vì vậy rất có thể Khương Dương sẽ cảm nhận được vị ngọt.
Lại có tuyết rơi, lần này tuyết rơi dày hơn một chút, tuyết rơi đã mấy ngày, liên miên không dứt. Khi tuyết rơi dày đặc, việc tìm kiếm con mồi càng khó khăn hơn. Những con vịt trời bên kia đầm sen bị chúng tôi bắt, trong khoảng thời gian này đã học cách chạy trốn nên cũng không dễ bắt nữa, chỉ có thể đi xa hơn, hoặc đến một số nơi chưa từng đến để tìm dấu vết con mồi.
Tuyết chất thành đống, tôi phải ra đồng dọn tuyết khỏi không nhà kính có thể sẽ bị sập. Nhưng lần này khi tôi ra đồng, tôi tìm thấy xác một con thỏ rừng trong đống tuyết gần cánh đồng, chỉ còn lại phần da trống rỗng, rách nát, phủ một lớp tuyết mỏng. Ngoài ra, tôi cũng tìm thấy nhiều dấu chân trên tuyết dưới chân núi, tương tự như dấu chân của chó, nhưng lớn hơn một chút so với chó bình thường.
Vì đêm qua lại có một trận tuyết rơi nhẹ nên dấu chân và dấu vết không rõ ràng lắm.
Nó có thể là của những con chó hoang gần đó? Tôi đoán vậy, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an, lần theo dấu vết tìm đến một đoạn núi, nhìn thấy rất nhiều vết chân do đường mòn trên núi để lại, còn có dấu vết cành cây gãy, hiển nhiên không phải dấu vết do người khác để lại, không chỉ có một hai con mà là cả một đàn.
Xung quanh đây đúng là có chó hoang, nhưng không có đàn chó hoang nào, nhìn dấu vết trên núi thì có thể thấy đàn này từ trên núi đi xuống, chó hoang bình thường không lên núi. Vì vậy, tôi đoán đó có thể là một bầy sói. Trên ngọn núi này không có sói, tôi khẳng định, bởi vì tôi chưa từng thấy qua, Thanh Sơn cũng đã đi trên núi rất nhiều lần nhưng chưa từng thấy sói bao giờ.
Nhưng bây giờ, rất có thể đã xuất hiện một bầy sói, hơn nữa chúng còn ở gần chúng tôi đến như vậy. Vì dấu vết này mà tôi lo lắng suốt hai ngày, ngày nào cũng đến đây kiểm tra, nhưng sau đó cũng không phát hiện dấu vết nào nữa, dấu chân trước đó cũng dân dần biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận