Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 98
Cậu ấy vẫn cầm cái khăn lông cũ do bẩn kia ở trong tay, khuôn mặt trẻ con nở nụ cười mãn nguyện.
Bây giờ là buổi chiều, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào. Tôi ôm bụng, đứng dậy đi sang phòng bên cạnh lấy mấy cái bàn ghế gỗ, chẻ củi để đốt.
Tôi phải chuẩn bị chút đồ ăn, nếu không ăn cái øì dạ dày tôi chịu không nổi.
Tháo giá sắt từ trên lồng sắt xuống, dùng mấy khối gạch dựng lên giá đỡ lên rồi chặn ba mặt lại, chỉ để lại một lỗ hổng tạo thành hình lõm.
Đốt đống lửa ở phía dưới lên, dùng lá rụng khô nhặt được trong sân giếng nước lúc trước, còn có bàn ghế nát tìm được từ xung quanh. Lá rụng khá dễ cháy, bàn ghế thì khó hơn, lúc cháy bay ra khói sặc người. Thật ra lúc này tốt nhất không nên nhóm lửa ở trong thành phố này, tạo ra khói như vậy thì hơi nguy hiểm.
Những tang thi sẽ không nhìn thấy khói tìm tới, động vật biến dị cũng sẽ không, nguy hiểm chính là trong thành này có những người khác. Nếu đám người khách sạn Hán Dương không đi thì bây giờ tôi tuyệt đối sẽ không nhóm lửa làm thức ăn. Dựa theo kế hoạch vốn lúc này tôi cũng nên trở về, nhưng bây giờ muốn tiếp tục ở lại chỗ này, trên người tôi lại không có cái gì khác ăn, chỉ có thể nấu ở đây. Tôi đã từng ăn thịt sống nhưng loại thịt động vật biến dị này, tôi sẽ cố gắng làm chín rồi mới ăn, bởi vì đã từng tận mắt thấy có người ăn thịt động vật biến dị rồi toàn thân thối rữa chết, tôi không muốn thử cách chết đó. Dạ dày của tôi và hệ miễn dịch của con người không mạnh như Khương Dương và thiếu niên vảy đen.
Tôi cắt thịt chó biến dị thành miếng, lại cắt ngang vài đường, đặt ở trên giá sắt, sau khi phủ kín hơn phân nửa giá sắt thì lấy chậu nhôm tìm được từ phòng bên cạnh đựng nước, đặt mấy miếng thịt chó cắt thành mảnh nhỏ lên trên giá sắt.
Cái chậu nhôm này không lớn chắc là dùng để đựng canh, thịt cũng không dày đặt ở trên lửa nướng một hồi bên ngoài đã bị khói hun ám đen hoàn toàn. Bên trong thì không sao, bên cạnh chậu đã bắt đầu nổi lên bọt khí thật nhỏ. Tôi dùng thìa cơm khuấy vài lần, đậy nắp nồi cơm điện tìm thấy lại.
Sau làn khói ban đầu, lửa đốt phía dưới càng ngày càng lớn, khói cũng ít đi. Thịt chó bị tôi cắt tương đối mỏng phát ra tiếng xèo xèo, bởi vì bị cháy ở cạnh nên miếng thịt cũng teo rút lại.
Màu thịt đỏ dưới sự nướng cháy của lửa lớn chậm rãi hiện lên màu hơi vàng nhạt, có vài miếng còn phơn phớt hồng. Tôi lấy túi muối ở bên cạnh vẩy lên thịt chó, đợi một lúc lại lật thịt một lần rồi cũng rắc lên một ít muối.
Thịt chó trên giá tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, tôi cảm giác cơn đói trong cơ thể troi dậy, miệng cũng nhịn không được tiết ra nước bọt.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng nuốt rất rõ ràng.
Thiếu niên vảy đen đã tỉnh lại, dựa vào tường ngồi ở đó. Cậu ấy vốn đang nhìn thịt nướng trên giá trước mặt tôi, sau khi phát hiện ánh mắt của tôi nhìn sang thì cậu ấy lập tức dời ánh mắt đi, giống như làm sai chuyện bị phát hiện cúi đầu xuống. Tôi nhìn thấy miệng cậu ấy vẫn còn đang nuốt nước miếng, sau đó lại nhìn thấy cái xích chó trên cổ cậu ấy.
Tôi nói: "Còn chưa chín, chờ một chút." Sau đó quay đầu tiếp tục lật thịt chó trước mặt.
Một lát sau, tôi dùng một chiếc đũa chọc chọc thịt chó, cảm thấy đã tạm được rồi thì tôi cầm một cái chậu nhôm khác, dùng đũa gắp một nửa thịt chó bỏ vào, bưng đến trước mặt thiếu niên vảy đen. Nửa còn lại tôi phải tiếp tục nướng trong chốc lát, tôi lại đặt thịt chó mới lên vị trí trống. Tôi ăn cũng không nhiều lắm, nhưng dựa theo sức ăn của thiếu niên vảy đen thì cậu ấy có thể ăn không ít.
Tôi lấy nắp nồi cơm điện trên nồi canh ra nhìn, nước bên trong cũng đang sôi sùng sục lên, tôi rắc hai nắm muối xuống, lại đậy nắp lại.
Tôi cũng lấy một cái chậu nhôm nhỏ, gắp một miếng thịt chó ăn. Lúc ăn tôi lại nhìn sang thiếu niên vảy đen, thấy cậu ấy dùng móng vuốt bưng chậu, vẫn chưa ăn mà ngơ ngác nhìn tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận