Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 68
"Này, các người mấy thằng cháu con rùa này, sao lại trách ông đây rồi, mấy người các anh không phải đều nói thế sao!"
"Tôi không nói chuyện nha, vừa rồi tôi đang ngủ."
Thùng xe phía sau đám đàn ông tranh cãi ầm 1, người đàn ông ngồi ở ghế phụ duỗi lưng một cái, vỗ võ cái lỗ hổng lớn ở giữa, cười hi hi nói: "Được rồi được rồi các chú các bác các anh, chúng ta đi ngược lại là được rồi, cãi nhau cái gì chứ."
Người đàn ông ngồi trên ghế lái nói: "Đi thêm một đoạn đường này không tốn xăng hả, chờ trở về di cháu lại nói bọn chú." Ông ấy một bên nói một bên chuẩn bị quay xe, còn tranh thủ nghiêng đầu chào tôi một cái nói: "À, cám ơn nhé cô gái, mưa to thế này, làm chậm trễ thời gian của cô rồi ha ha." Ông ấy nói xong cũng chuẩn bị lái xe rời đi.
Khương Dương ở phía sau tôi động đậy một cái, đuôi mắt của người đàn ông ngồi ở ghế lái đã nhìn thấy, tò mò ồ lên một tiếng: "Cô gái, cô còn dẫn theo con à, cũng vất vả đấy."
Khương Dương động đậy phía sau lưng tôi, tôi đè thằng bé lại không cho nhúc nhích, miệng không trả lời. Người đàn ông kia thấy tôi không nói lời nào, cũng không tiếp tục nói nữa, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt ông ấy nhìn Khương Dương có chút kỳ quái. Phân tâm cúi đầu nhìn một cái, tôi mới phát hiện móng vuốt chân của Khương Dương lộ ra. Trong lòng tôi giật mình, che Khương Dương càng kín hơn một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào người trên xe.
Người kia lại cười ha ha hai tiếng, quay xe đi. Nhưng chẳng được bao lâu, chiếc xe kia bỗng nhiên dừng lại, một người nhảy xuống từ trên ghế phụ, đi về hướng của tôi. Là người đàn ông trẻ tuổi lúc nãy ngủ trên ghế phụ, khoảng hai bốn hai lăm tuổi, có vẻ còn nhỏ hơn tôi.
Tôi sờ lên dao bổ củi, nhìn chằm chằm cái xe kia, thấy trên xe chỉ có một người xuống, tay lại từ từ buông khỏi dao bổ củi.
Người đàn ông trẻ tuổi kia đi đến chỗ trước tôi hai mét thì dừng lại, cậu ta khua tay với tôi: "Đừng căng thẳng, tôi không có ác ý."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi hỏi cậu ta: "Còn chuyện gì nữa?"
Bây giờ mưa đã nhỏ lại, chỉ còn lại từng tia một, người đàn ông trẻ tuổi xuống xe lúc này không mặc áo mưa, quần áo dần dần bị ướt, chỉ là cậu ta cũng không thèm để ý, cẩn thận nhìn tôi hai cái, chợt ngại ngùng sờ trán mình, nói: "Vừa rồi ở trên xe tôi đã cảm thấy hơi giống, hóa ra thật sự là cô."
Lời này của cậu ta giống như là quen biết tôi, nhưng tôi nhìn kỹ cậu ta, lại cảm thấy không có ấn tượng. Cho nên tôi không nói chuyện, người đàn ông trẻ tuổi đại khái nhìn ra tôi không nhớ rõ, có chút xấu hổ nói: "Có lễ cô không còn nhớ ha ha ha, ừm, không nhớ cũng rất bình thường, chúng ta chỉ gặp có một lần." Cậu ta nói rồi lại lấy ngón tay gãi mặt mình, tôi nhìn thấy tai cậu ta đã đỏ lên, cảm thấy có chút khó hiểu.
Kết quả cậu ta nói: "Hồi năm năm trước, ở thành phố Tề Vân, chú tôi dẫn tôi đi... Tôi tên là Cao Viễn, khi đó mặc không khác bây giờ mấy, cũng là một cái áo ba lỗ một cái quần màu xanh đậm..."
Tôi nhớ ra rồi, theo lời nói của cậu ta liền nhớ lại rất nhiều đoạn kí ức trước đó.
Người đàn ông trẻ tuổi tên là Cao Viễn này, đại khái là một vị "khách" của tôi lúc trước, là kiểu bán cơ thể đổi đồ ăn và thuốc men.
Hồi đó lúc gian nan nhất, tôi từng làm loại mua bán này một khoảng thời gian, khách không nhiều, đều là một số đàn ông dãi nắng đầm mưa khắp nơi săn giết biến dị động vật đổi tiền, phần lớn đều lớn tuổi hơn tôi, không có người nào làm khó tôi, có một số người tính cách không tồi, ngoại trừ trao đổi đồ vật, sẽ còn đưa cho tôi thêm chút đồ ăn. Có đôi khi tôi tự ra ngoài tìm đồ ăn, gặp phải những người kia, người nhận ra tôi còn sẵn lòng chăm sóc tôi một chút.
Trong đó có một chú rất chăm sóc tôi, mỗi lần đi ra ngoài trở vê đều sẽ tìm đến tôi, tìm cho tôi ít đồ mới mẻ, như đối xử với một bé gái
Bạn cần đăng nhập để bình luận