Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 176
Khương Dương lắng nghe, không nhịn được ôm chặt con cú mèo trong lòng.
Tôi không dừng lại, nói tiếp: "Sau này ông nội mẹ mất, ông ấy là cha của cha mẹ, ông ấy rất tốt với mẹ, thường xuyên mua cho mẹ rất nhiều đồ ăn ngon, đưa mẹ đi chơi khắp nơi, ở bên cạnh ông nội, may đứa trẻ hàng xóm đều không dám bắt nat mẹ, ngay cả cha mẹ mẹ cũng không dám nói mẹ, nhưng sau này ông nội chết, bị đặt trong quan tài, được chôn trong đất."
"Trong một thời gian dài, mẹ nghĩ rằng ông nội còn chưa chết, chỉ là mẹ không thể nhìn thấy ông ấy."
"Khi mẹ lớn lên, .. cha mẹ của mẹ cũng qua đời. Mẹ sợ hãi chạy ra ngoài, sau này không bao giờ gặp lại bọn họ nữa."
"Không chỉ có như vậy, mẹ đã gặp rất nhiều bạn bè, mẹ cũng rất thích họ, hy vọng bọn họ có thể luôn bên cạnh mẹ, nhưng cuối cùng họ đều qua đời".
Nói xong tôi lại hôn lên đầu Khương Dương một cái: "Mỗi người ai cũng phải trải qua chuyện như vậy, buồn bã cũng vô ích, biết không?"
Khương Dương vùi đầu vào trong ngực tôi, kêu khóc: "Con không muốn mọi người chết!"
Tôi ôm Khương Dương đang khóc, có chút đau đầu nghĩ, mình vẫn không thể an ủi người khác, càng nói càng hỏng: "Khương Dương, ý của mẹ là sau này con sẽ gặp nhiều chuyện như vậy, mẹ hy vọng con có thể mạnh mẽ hơn. Cho dù sau này mẹ có bỏ rơi con, mẹ cũng hy vọng con có thể sớm vui lên. Nếu con buồn, khóc một trận, không thể tiếp tục buồn."
Ngừng một chút, Khương Dương lắc đầu ôm tôi chặt hơn. Sức lực của đứa trẻ ngày càng mạnh hơn, tôi cảm thấy eo bị ôm có chút đau.
Khương Dương khóc một lúc, tôi vỗ nhẹ vào lưng thằng bé, không nói gì nữa. Một lúc sau, thằng bé lau nước mắt và ngẩng đầu lên, nâng con cú mèo trong tay lên và nói: "Vậy chúng ta hãy chôn nó và làm một ngôi mộ cho nó?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bây giờ Khương Dương đã hiểu ý nghĩa phần mộ là như thế nào, bởi vì quanh thôn có rất nhiêu mồ mả, khi chúng tôi đi ngang qua, Khương Dương hỏi, tôi liền nói cho thằng bé biết những ngôi mộ này đều chôn người chết. Khương Dương nhớ lại những xác chết mà chúng tôi đã chôn trên ngọn đồi của hồ chứa nước trước đây, hỏi tôi tại sao mọi người lại chôn trong đất khi họ chết.
Tôi nói với thằng bé vì con người ta khi còn sống đã quá mệt mỏi, khi chết đi bị chôn vùi trong lớp đất sâu để họ có thể ngủ yên. Sau khi nghe tôi giải thích xong, Khương Dương gật đầu hiểu ý, sau này mỗi lần chúng tôi đi ngang qua những ngôi mộ đó, Khương Dương đều hạ giọng, nói rằng không muốn quấy rầy giấc ngủ của người khác.
Nếu như nói rằng Khương Dương khi đó vẫn còn hời hợt về khái niệm cái chết, thì bây giờ thằng bé đã hiểu sâu sắc về cái chết tượng trưng cho điều øì.
"Mẹ, cú mèo có mộ hay không?” Khương Dương có chút lo lắng hỏi tôi.
"Có." Tôi nói.
Khương Dương cố gắng lấy lại tinh thần: "Vậy thì tìm một chỗ tốt chôn nó đi, để cho nó ngủ thật ngon."
"Cứ chôn cạnh nhà, dưới gốc cây kia đi." Giọng nói của Thanh Sơn đột nhiên từ sau lưng truyền đến, cũng không biết cậu ấy đã lén lút nghe lén bao lâu, trên tay còn cầm cây cuốc.
Trước đây bên cạnh nhà, chúng tôi đã dọn sạch cỏ dại, nhưng hiện tại cỏ dại mọc rất nhiều, vì là một số loại cỏ dại nhỏ sẽ nở hoa, Khương Dương thỉnh thoảng sẽ vồ lấy ăn nên tôi không dọn. Bây giờ một mảng lớn trên đất đều là hoa cỏ dại. Có hoa bồ công anh và sơn tra sẽ chảy ra chất lỏng màu trắng sữa khi bị véo vào thân cây, hoa violet màu tím và hoa oải hương và cỏ tầm xuân, cây me chua vàng, cỏ dại nhọn màu hồng xanh và quả mọng màu đỏ với nhiều trái xanh... Nhìn qua thì là một nơi đất tốt.
Bên cạnh đồng cỏ này có một cây đại thụ không biết tên, trước đây có mấy cây cọ, trước đây chúng tôi còn ở chỗ này ngắt lá làm quạt đuôi mèo.
Sau khi Khương Dương đã tìm thấy nơi, dưới cái cây không biết tên đó thằng bé đánh dấu ở một chỗ, sau đó thằng bé và Thanh Sơn đào một cái hố. Tôi tìm cho họ một chiếc hộp để đựng xác con cú mèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận