Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 152
Hai người họ súc miệng hơn nửa ngày mới cảm thấy khá hơn một chút, sau đó khi trông thấy tôi cắt ớt vào xào rau, cả hai không dám đụng vào, cuối cùng bàn ăn chỉ có một mình tôi ăn ớt. Hai người họ thấy tôi mặt không đổi sắc ăn vài miếng ớt, ánh mắt đều mang theo mãy phần khiếp sợ.
Tôi không quan tâm đến họ, vừa ăn vừa hít hà, tiện bụng quyết định năm nay trồng được nhiều loại ớt cực cay này như vậy thì chờ đến khi hái được quả đỏ tôi sẽ để lại một phần làm hạt giống, chỗ còn lại phơi khô nghiền nát làm thành ớt bột, đợi mùa đông ăn lẩu bỏ thêm vài muỗng ớt bột, không chỉ có thể nêm nếm thêm gia vị mà còn có thể làm cơ thể ấm áp.
Có lẽ do thấy tôi ăn vui vẻ quá nên Khương Dương và Thanh Sơn đã dao động. Đầu tiên, Thanh Sơn thử ăn một chút ớt xào chín, sau đó Khương Dương cũng ăn theo. Lúc này, Thanh Sơn đã nhanh chóng chấp nhận được mùi vị này, nhưng Khương Dương vẫn còn nước mắt lưng tròng, che miệng ú ớ kêu nóng, chạy tới phòng bếp uống một bụng nước trà.
Khi còn bé tôi cũng không thể ăn cay, ăn một chút sẽ khóc lóc váng trời, cho nên dù mẹ tôi rất thích ăn cay thì trong nhà cũng không thường xuyên nấu món cay. Ngược lại, sau khi lớn lên, tôi lại càng ngày càng yêu thích vị cay này. Sau một trận mưa lớn, ao đã đây ap nước, bèo tấm xanh rì một mảng, mương nước trên đồng cũng đầy nước, tôi nhìn thấy trong đám bèo ở mặt ao thường xuyên ùng ục ùng ục bong bóng, con tôm hùm đất lớn sẫm màu có hai cái càng lớn xuất hiện, đáng vẻ có lễ đã rất trưởng thành có rất nhiều thịt. Thế là tôi tới chân núi chặt mấy cây gậy trúc nhỏ, buộc một sợi dây lên trên đầu gậy, dẫn Khương Dương và Thanh Sơn tới cạnh ao câu tôm hùm đất.
Câu tôm hùm đất dễ hơn câu cá rất nhiều, chỉ cần tìm kiếm một con giun đất hoặc ếch xanh nhỏ, tùy tiện buộc vào đầu cây gậy, ném vào trong đống rong rêu, con tôm hùm đất sẽ cứ thế mà mắc câu, hai cái càng tóm chặt lấy cây gỗ, cho dù bị nâng lên giữa không trung cũng không dễ dàng buông bỏ hai chiếc càng đang siết chặt ra, nên muốn bắt được nó không hề khó.
Sau khi thử một lần Thanh Sơn đã thích mê việc câu tôm hùm đất, bởi vì nó không giống với câu cá, cậu ấy hoàn toàn có thể câu được tôm hùm đất lên một cách dễ dàng. Khương Dương cũng vậy, tuy rằng thẳng bé không thể so sánh được với tôi nhưng vẫn đạt được chiến tích câu lên được tận mấy con tôm hùm đất to.
Để mặc hai người họ ngồi câu tại đó, một mình tôi đi vòng sang bên cạnh, đứng ở một bên bờ khác, một tay cầm cây gậy trúc nhỏ, một tay cầm vợt lưới dài, chờ khi câu được tôm hùm đất lên, vợt lưới vươn qua đỡ lấy, tránh được tình huống tôm hùm đất đã câu đến giữa không trung lại bỗng nhiên ngã lại vê nước. Nếu như thấy trên mặt nước hiện ra chiếc càng tôm hùm đất đang giơ lên, tôi còn có thể nâng vợt vớt ngay lập tức.
Chẳng bao lâu sau chúng tôi đã câu được một thùng tôm hùm đất lớn, tôi ngồi xổm cạnh bên lắc thùng, cảm thấy số lượng đã đủ ăn. Khương Dương duỗi móng vuốt vào trong chọc tôm hùm đất, móng vuốt bị chiếc càng lớn của nó kẹp vào. Nhưng móng vuốt của Khương Dương còn cứng hơn to hơn tôm hùm đất rất nhiều cho nên Khương Dương không hề bị tôm kẹp chặt tay như tôi hồi còn bé. Thằng bé vui vẻ nâng móng vuốt lên, nhấc con tôm hùm đất đó cho tôi nhìn thấy.
"Mẹ- mẹ- tôm hùm đất!"
"Đúng, tôm hùm đất." Tôi qua loa đáp lời thằng bé, chẳng còn cách nào khác, mấy ngày hôm nay Khương Dương thật sự đã quá ồn ào, một câu chắc chắn sẽ không chỉ nói một lần, cho nên chẳng mấy chốc tôi đã nghe thấy thằng bé bắt đầu lẩm bẩm tôm hùm đất, tôm hùm đất không ngừng, còn dùng đủ loại âm điệu, cuối cùng hát thẳng thành một bài ca chỉ có "tôm, tôm hùm, tôm hùm đất".
Bạn cần đăng nhập để bình luận