Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 219
Chà, khó được dịp có thể nghe Thanh Sơn nói to như vậy, có lẽ cậu ấy rất nóng nảy. Tôi nói theo lời cậu ấy: "Ừ, không gặp cậu ấy."
Dường như Thanh Sơn vui vẻ hơn một chút, cậu ấy lại hỏi tôi: "Lần sau cậu ta đến đây, tôi có thể đuổi cậu ta đi không?"
Tôi hỏi cậu ấy: "Thanh Sơn? Vì sao cậu lại không thích Cao Viễn thế? Cậu ta cũng không làm gì mà."
Thế nhưng Thanh Sơn vẫn còn tức giận, hừ một tiếng, lời nói rất nặng nề: "Chỉ là tôi không thích cậu ta." Nói xong câu này, giọng nói cậu ay lập tức dịu đi, cậu ấy hỏi tôi: "Cô cũng không thích cậu ta, có được không?"
Tôi nói: "Được chứ, tôi không thích."
Có vẻ sau đó Thanh Sơn rất yên tâm, cũng không tức giận nữa, tôi kéo cậu ấy vào phòng đi ngủ, cậu ấy dễ dỗ dành hơn tưởng tượng tôi một chút.
Hai ngày sau, Cao Viễn thật sự quay trở lại.
Lần này Cao Viễn đến rất đúng dịp, bởi vì buổi tối mấy ngày hôm trước Thanh Sơn nói lẩm bẩm muốn đuổi Cao Viễn đi vừa vặn lại không có ở đây, cậu ấy đã đi lên núi. Hai ngày hôm nay, cậu ấy luôn cảnh giác với việc Cao Viễn quay trở lại nên không đi lên núi nữa mà lởn vởn bên cạnh tôi, cậu ấy còn bảo Khương Dương - người thích chạy lung tung đi theo tôi. Thỉnh thoảng, tôi ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt cảnh giác của hai người họ nhìn chằm chằm mình như đề phòng bọn ăn trộm đến cướp giật.
Hai người bọn họ vẫn không chờ được Cao Viễn đến đây, nhưng cũng không thể không làm việc, cho nên hôm nay đã bị tôi đưa ra ngoài. Ai ngờ lại vừa vặn, Cao Viễn đến đây rồi.
"Tôi biết rõ có thể cô không nỡ rời khỏi nơi này, cô cũng cảm thấy có hai người bọn họ bên cạnh là đủ rồi, nhưng tôi muốn nói cho cô biết. Quái vật vảy đen và vảy trắng đều không phải con người, cô sẽ cần một người bầu bạn chung sống với mình." Lần này Cao Viễn đến, nhìn qua là biết đã có chuẩn bị, có lẽ cậu ta được hai cặp vợ chồng kia dạy nên nói như thế nào.
Có thể cậu ta nói đúng, nhưng khi con người ta đưa ra lựa chọn, không nhất định phải chọn đúng, mà sẽ lựa chọn điêu mình muốn. Cho nên tôi nói: "Không cần phải nói, cậu quay về đi."
Hình như Cao Viễn nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt lắm, cậu ta vội vàng nói: "Không phải tôi có ý như vậy, là tôi muốn nói cho cô rằng quái vật vảy trắng và vảy đen không giống như chúng ta, bọn họ chỉ có thể sống được hai mươi năm, bây giờ mọi người còn có thể sinh sống với nhau, nhưng chờ đến khi bọn họ ... Ừm, rời xa cô rồi, đến lúc đó một mình cô phải làm sao bây giờ? Tôi nghĩ tuổi thọ của tôi cũng giống như cô, cho nên tôi chọn một người Ở bên nhau..."
Tôi kinh ngạc đánh gãy lời cậu ta: "Cậu nói quái vật vảy đen và vảy trắng chỉ có thể sống được hai mươi năm ư? Vì sao, vì sao cậu biết được? Không phải bọn họ mới xuất hiện mới được vài năm mà thôi, vì sao cậu lại nói như vậy?”
Cao Viễn nói: "Cô đừng vội, không phải tôi lừa cô. Cô biết chúng tôi có xe, ngày trước đã đi qua rất nhiều nơi, trong thành phố Hợp Bắc bên kia có không ít người, còn có viện nghiên cứu, đây là kết luận do người thực nghiệm bên trong. Nghiên cứu cụ thể rút ra như thế nào tôi cũng không biết, nhưng vốn dĩ bọn họ lớn nhanh hơn chúng ta, với lại bọn họ trưởng thành sau ba năm. Với tốc độ trưởng thành như thế, tôi cũng biết tuổi thọ của bọn họ cũng không giống chúng ta."
Cho nên, hai mươi năm? Chỉ có hai mươi năm thôi sao?
Tôi đã nghĩ đến tuổi thọ của Khương Dương và Thanh Sơn rất nhiều lần. Đúng thật là bọn họ lớn lên nhanh hơn con người, nhanh đến mức phải lo lắng. Câu trả lời hai mươi năm này đã đúng như suy đoán trong lòng tôi, nhưng tôi không thể chấp nhận được.
"Khương Linh, cô có sao không? Thật ra lúc mới biết tin này, vợ chồng chú tôi cũng không thể chấp nhận, nhưng bây giờ đã ổn hơn một chút. Không phải tôi một hai muốn cô phải ở bên tôi, chỉ là tôi lo lắng sau này cô sẽ làm sao bây giờ, rốt cuộc bọn ho không sống được lâu nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận