Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 211
Hoặc có lẽ ngay tại thời điểm tôi lựa chọn chấp nhận họ, tôi đã tự cứu vớt được chính bản thân mình.
Con đường tới thành phố Hán Dương vẫn khó đi như cũ, chúng tôi ngồi trên xe ba bánh lần trước lái quay trở lại, rời khỏi những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, đi qua con đường lớn đã mọc đầy cỏ dại, sắc trời thay đổi, những tầng mây trên trời trở nên cực dày, dáng vẻ bầu trời dường như sắp đổ cơn mưa.
Ngay trước khi trận mưa này trút xuống, chúng tôi đã đi tới một trạm xăng dầu ở bên đường. Vừa mới tới trạm xăng, mưa bên ngoài đã bắt đầu rơi xuống không khác gì trút nước. Gió lạnh thổi vù vù cuốn đầy bụi bặm trong trạm xăng dầu lên, cánh cửa chính và vách tường trạm xăng đều đã bị con người phá hủy, bên trong là một đống hỗn độn, cũng chẳng có cách nào ngăn cản được gió bên ngoài. Chúng tôi yên lặng ngồi xuống dưới chân tường, nhìn ra màn mưa bên ngoài đang rơi xuống.
Tôi nhớ lần trước tôi đã từng dẫn theo Khương Dương tới thành phố Hán Dương, lúc sắp tới nơi trời cũng đổ cơn mưa, chúng tôi đã ở lại điểm dừng chân nhỏ bên lối vào trạm thu phí trải qua suốt một đêm. Không biết tại sao, cứ mỗi khi hai chúng tôi rời khỏi nhà, bầu trời sẽ luôn đổ cơn mưa như thế. Cũng may trận mưa này không rơi quá lâu, chẳng mấy chốc những đám mây trên bầu trời đã tan đi mất, chỉ còn lại một vài cụm mây vụn vặt, bị ánh mặt trời phía sau mạ một lớp viền vàng. Chúng tôi đi trên con đường lầy lội, tiến về phía thành phố Hán Dương.
Lúc này đây chúng tôi di chuyển rất nhanh, trước khi trời tối đã vào được trong thành phố, tìm một căn nhà trống trải tạm thời sắp xếp ở lại.
Tang thi ở trong thành phố Hán Dương rất ít, ngược lại có thể trông thấy được những đầu lâu khô khốc của tang thi ở khắp mọi nơi trên đường đi, có lẽ chỉ cần vài năm nữa trôi qua, tất cả tang thi đều sẽ hoàn toàn ngã xuống. Đến lúc đó, trong thành phố này sẽ không còn lại bất cứ con quỷ dữ lang thang nào, thật sự biến thành một thành phố chết,
Chúng tôi đi ngang qua một con đường, hai hàng cây phong được trồng bên đường đang vào mùa rụng lá, những chiếc lá cây màu vàng và đỏ rơi xuống phủ đầy trên mặt đất. Khi chúng tôi đi ngang qua đã bắt gặp một con mèo màu quýt, nó đang ngồi trong một khoảng lá đỏ vàng rụng đầy nên không dễ nhìn thấy, suýt chút nữa đã bị tôi giam trúng đuôi. Con mèo meo meo một tiếng, nhảy vào trong bờ tường trốn chạy, trên tường còn có một con mèo Li Hoa màu đen trắng, thấy vậy cũng vội vã chạy theo.
Nhìn hai con mèo biến mất kia, tôi cảm thấy trước đó mình đã nói sai rồi, bởi vì thành phố này không phải là một thành phố chết, bên trong nó vẫn chứa đựng không ít sinh mệnh đang tồn tại.
Chăn mền, quần áo mùa đông, thật nhiều muối, còn cả sổ sách và một số đồ vật có thể dùng tới khác. Chúng chúng tôi tìm thấy chiếc xe ba bánh lớn có thể chứa được nhiều đồ vật hơn nữa, chỉ mỗi tội khi ngồi lên nó rồi thì việc điều khiển phương hướng lại gặp phải chút ít khó khăn.
Hầu hết tất cả các cửa hàng có thể nhìn thấy trên đường đều đã bị hủy hoại tàn tạ, không còn lại món đồ gì có thể sử dụng. Nhưng nếu như cố gắng tìm kiếm thật cẩn thận thì vẫn luôn có thể tìm ra được một vài nơi may mắn còn tồn tại, chưa bị phá hủy, đặc biệt là một số căn nhà của người dân khuất trong khu hẻo lánh, hoặc là vài cửa hàng nhỏ và nhà kho ở trong ngõ hẻm. Chỉ cần có thể tìm thấy một cửa hàng nhỏ còn tôn tại thì sẽ tìm ra được rất nhiều niềm vui bất ngờ.
Ở phía sau một cửa hàng trước đây từng bán hoa cỏ, tôi đã tìm thấy được một loại màng giấy có thể sử dụng để xây dựng một túp lều lớn, phần khung của nó được làm bằng nhựa, chạm vào một cái đã bị gãy mất, nhưng lớp màng giấy vẫn rất dày, có thể sử dụng tiếp được, tôi quyết định đem nó trở về dùng cây trúc làm khung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận