Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 275
Lúc trở về đi ngang qua rừng trúc, bỗng nhiên tôi nghĩ đến một việc, để cho hai người bọn họ chờ một lúc, tự mình cầm dao đi chém ít bụi trúc nhỏ đã tàn lâu.
"Mẹ chặt trúc làm gì vậy?"Khương Dương hỏi.
"Trong nhà còn rất nhiều sọt."Thanh Sơn nói.
Tôi vùi đầu chém cây trúc: "Không làm sọt."
Khương Dương lại nói: "Cây trúc nhỏ như vậy, không thể làm sọt."
Thanh Sơn thấy tôi chỉ chọn cây trúc xấu mà chặt thì không hiểu lắm: "Trên những cây trúc này còn có nấm mốc không thể làm sọt."
Tôi nhìn hai người bọn họ: "Cho nên nói không phải làm cái sọt."
Khương Dương xem ra còn chuẩn bị hỏi thì tôi nói: "Lúc trước tôi hình như nhìn thấy gần đây có chuột tre, hai người đi tìm đi, đừng ở đây hỏi tôi nữa."
"Ồ."Khương Dương lập tức phân tâm. Xung quanh đây con chuột vẫn rất nhiều, chuột đồng chuột rừng đều có, nhưng mà từ sau khi con mèo quýt xuất hiện, số lần tôi nhìn thấy chuột ít đi rất nhiều. Bởi vì lúc trước lúc thu lương thực luôn luôn có chuột đến ăn vụng, cho dù thu ở trong ruộng cũng sẽ bị chuột cho gặm mất, cho nên Khương Dương cùng Thanh Sơn nhìn thấy chuột sẽ tức giận, mỗi lần nhìn thấy đều đi bắt.
Chuột đồng ở đây to hơn chuột nhà, mùi vị cũng ngon hơn, đương nhiên nếu biến dị thì lại là chuyện khác. Lúc Khương Dương còn chưa ra đời, tôi bắt được một con chuột lớn biến dị có hương vị cũng khá ổn.
Tôi chặt một đống trúc, đứng dậy chuẩn bị gọi hai người bọn họ trở về lại không thấy người. Tôi còn tưởng rằng bọn họ không bắt được chuột tre sẽ tự mình trở về, như thế nào lại không thấy?
"Khương Dương! Thanh Sơn! "Tôi hô lên.
"Mẹ! Ở đây! Bọn con bắt được chuột tre rồi! Chuột tre lớn lắm luôn!"Giọng nói hưng phấn của Khương Dương từ dưới sườn núi đầy nắng bên kia rừng trúc truyên đến.
Bắt được chuột tre thật sao? Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói như vậy, chứ thực ra tôi chưa thấy chuột tre ở đây bao giờ, sao tôi bắt được. Tôi bước tới và thấy đó thực sự là hai con chuột tre mập mạp. Thứ này ăn rễ tre, tôi chợt hiểu ra thảo nào đằng kia có bụi tre chết.
Cố ý không nghĩ tới thu hoạch ngoài định mức tự nhiên là một chuyện tốt, tâm trạng của tôi cũng tốt hơn.
"Đi đi đi, trở về thôi, tối nay chúng ta làm đồ ăn ngon. Coi như là... ăn tết đi." 9FQ
"Tết là gì ạ?"Khương Dương lại bắt đầu đặt câu hỏi. Tôi còn chưa trả lời, Thanh Sơn đã đột nhiên nói: "Tôi biết, trước kia khi tôi ở chỗ đám người kia, mùa đông bọn họ có đôi khi sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó tìm rất nhiều đồ ăn, cùng nhau ăn uống, còn có thể ca hát khiêu vũ cực kỳ vui vẻ, tâm trạng tốt còn cho tôi một chút thịt ăn. Người thầm chăm sóc tôi nói rằng họ đang ăn Tết".
Tôi nghe Thanh Sơn nói xong thì sửng sốt một chút, Thanh Sơn rất ít nhớ lại trước kia, trên cơ bản không nói chuyện của mình, chỉ từ lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt tôi nhìn thấy bộ dáng của cậu ấy là có thể đoán được cuộc sống trước kia của cậu ấy không phải là ký ức tốt đẹp gì, mà những người đó cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Nhưng bây giờ tôi nghe được lời nói không mang theo bất kỳ ý tứ chán ghét nào của Thanh Sơn, đột nhiên cũng có chút xúc động.
"Ăn tết" có phải chỉ tồn tại trong ký ức của những người "thời đại cũ" như chúng tôi?
Tôi vỗ vỗ lưng Thanh Sơn nói: "Trước đây mỗi khi đến mùa đông, chúng tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian, bất kể là ai cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, về nhà đoàn tụ với người thân, mọi người cùng nhau ăn ngon, trò chuyện, đây là ngày lễ quan trọng nhất của chúng tôi."
Chuyện ăn mừng năm mới là lúc xuống núi đột nhiên tôi nhớ tới, tính toán thời gian giống như thời gian ăn tết đã qua, nhưng cũng không chưa bao lâu, cho nên dứt khoát nghĩ hôm nay chúng tôi cùng đón năm mới, đúng lúc hôm nay cũng tìm được không ít con mồi, ăn một bữa ngon để chúc mừng. Chặt cây tre chính vì trở về đốt cho có không khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận