Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 66

Chương 66Chương 66
Thời điểm chúng tôi đi ra bãi sông, trận mưa này còn không lớn lắm, nhưng lúc này, bỗng nhiên trực tiếp rơi ào ào xuống, rơi xuống mặt đường nhựa và trên lá cây hai bên đường, tiếng rất lớn.
Chính là trong tiếng mưa này, tôi nghe được tiếng vang phát ra từ ô tô đã lâu không nghe thấy.
Hiện tại thế giới này đã không còn thuộc về thế giới loài người, lúc trước từng nhóm từng nhóm người lớn sống tập trung ở thành phố đã hoang phế, chỉ còn lại một số di tích loang lổ. Muốn tìm được người sống trên vùng đất rộng lớn thế này, khó hơn tìm lương thực trong ruộng rất nhiều. Trong trận đại nạn kia, chết quá nhiều người, sau đó lại là mấy trận tai họa lớn, có một lần tôi đã từng cho rằng người trên thế giới đều chết sạch rồi.
Nhưng sau này tôi một đường lang thang đến đây, trên đường cũng đã gặp một số người. Trong những người này, có người sống tập trung một chỗ, tạo thành một thôn xóm cùng sinh tồn theo đoàn, có người thì giống như tôi, độc lai độc vãng, hoặc hai, ba người bầu bạn với nhau.
Giờ đây, khắp nơi đều có thể nói là hoang vắng, cho nên tôi ở chỗ này lâu như thế, hơn nửa năm trước mới thấy người một lần, dạo này đã hoàn toàn không thấy người khác nữa. Ngoại trừ một số người nhặt ve chai thường tìm kiếm đồ vật ở các thành phố bỏ hoang, hiện tại đã không có bao nhiêu người muốn rời khỏi chỗ mình ở quen để đi đến nơi khác.
Cho nên tiếng vang của cái xe này rất có thể là một nhóm người nhặt ve chai. Ngoại trừ những băng nhóm cùng nhau sinh tồn, hay người nhặt ve chai đi khắp những khu quần cư thôn xóm cỡ nhỏ, cũng không có người nào khác còn có thể cần dùng đến thứ như ô tô vào thời điểm này.
Sức sản xuất hạ thấp, hàng loạt nhân tài hao mòn, văn minh thụt lùi ít nhất hơn trăm năm, theo tôi được biết, hiện nay chỉ sợ cũng chẳng chỗ nào có thể sản xuất ô tô, xăng xe cũng hiếm có. Xe bây giờ dùng, đều là lúc trước để lại.
Tiếng rầm rầm của ô đang đang nhanh chóng tới gần, tôi theo bản năng muốn tránh cái xe này, nhưng cỏ dại xung quanh rất thấp, không có chỗ nào có thể trốn, với lại nghe tiếng thì cái xe kia rất gần, muốn đi xa một chút cũng đã không kịp nữa rồi.
Tôi cúi đầu nhìn Khương Dương một cái, thằng bé không cảm thấy sợ hãi chút nào, đôi mắt hiếu kỳ nhìn về phía mặt đường xa xa, nơi đó đã thấp thoáng xuất hiện bóng của một cái xe.
Tôi lập tức kéo Khương Dương đi đến ven đường, bỏ gánh trên vai xuống, một tay lấy cái lồng Khương Dương đang ôm ném lên trên gánh, rồi thay áo mưa nhỏ trên người thằng bé thành áo mưa lớn trên người tôi. Cái áo mưa của Khương Dương đã được tôi sửa, không có cách nào che khuất đôi móng vuốt chân lớn màu trắng của thằng bé. Như vậy quá nổi bật, tôi vẫn chưa biết rốt cuộc trên chiếc xe kia là người thế nào, có ác ý hay không. Nếu như tôi không giấu Khương Dương đi, những người đó nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Dương, tôi lo lắng thằng bé sẽ khiến những người kia cảnh giác, rồi làm ra chuyện gì đó. Một mình tôi ra tay chống trả thì khó tránh khỏi bất lợi.
Khương Dương ngây ngốc, mắt to nghi hoặc nhìn tôi, giống như không hiểu tôi đang làm gì. Tôi cẩn thận dùng áo mưa lớn bọc thằng bé kỹ lưỡng, nói với thằng bé: "Đừng lên tiếng, đừng động đậy!" Tôi nắm miệng của thằng bé lắc đầu, cũng không biết thằng bé có thể hiểu ý của tôi hay không. Thời gian gấp gáp, không có cách nào để cho tôi làm nhiều hơn, tôi chỉ có thể chặn Khương Dương ở phía sau, cố hết sức che kín thằng bé, sau đó đứng ở ven đường nhìn chằm chằm chiếc xe kia lái tới.
Cái áo mưa nhỏ của Khương Dương trên người tôi càng nhỏ hơn, nửa người đều bị mưa ướt, tóc trên trán dính vào mặt, nước mưa rơi vào trong mắt, tôi đưa tay lau một cái, lại sờ đòn gánh trong tay, ngoại trừ cái đòn gánh này, sau thắt lưng dưới áo mưa của tôi còn cài dao bổ củi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận