Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 228

Chuong 228Chuong 228
Mỗi lần tôi nhìn thấy thằng bé bị những quả chưa chín làm mặt nhăn lại, rất muốn cười.
"A ——" Quả nhiên Khương Dương lại nhăn mặt, ôm hai má nói với tôi: "Chua!" Thanh Sơn thấy vậy, ở một bên cười đến vui vẻ, tôi đoán chừng lúc trước cậu ấy đã nếm rồi, cũng bị chua giống như thế. Nếu cậu ấy ăn được đồ ăn ngon ở trên núi, sẽ mang về cho chúng tôi, nếu vị không ngon, thì sẽ không mang về, tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân cậu ấy không hái những quả sổ dại này.
Dự định lúc trở về lại đến hái những quả sổ này, chúng ta tiếp tục đi về phía trước. Đi không bao lâu, Khương Dương và Thanh Sơn đồng thời dừng bước lại. Bọn họ vừa dừng lại là tôi cảnh giác lên ngay, tay giữ lấy dao bổ củi trên hông. Một giây sau, tôi đã hiểu vì sao hai bọn họ dừng lại, bởi vì tôi nhìn thấy trong lùm cây trước mặt có một con gà rừng.
Con gà rừng đó nhìn qua còn rất mập, lông phía sau diễm lệ, trên cổ đan xen một vòng mày trắng, màu xanh lam và màu đỏ, màu sắc rất xinh đẹp. Hình như nó cũng đã nhận ra nguy hiểm, đầu lắc lư bốn phía.
Khương Dương thấp giọng nói: "Để em!"
Thanh Sơn vốn đang chuẩn bị ra tay nghe vậy, nhẹ gật đầu. Tôi nhìn thấy Khương Dương cứ thế vồ vập nhào tới. Đương nhiên, con gà rừng kia phốc phốc phốc vỗ cánh giẫm lên khóm bụi gai chạy trốn. Tôi lập tức tiến lên, ngăn ở đường chạy trốn của con gà rừng, đuổi nó chạy ngược trở về. Khương Dương thực sự không quá thích hợp đi săn, nhào vào con gà rừng, kết quả một đầu dúi vào trong bụi gai.
Tôi xuýt xoa một tiếng, cảm giác đầu của mình giống như bị đâm hỏng rồi. Khương Dương bò dậy hướng về phía tôi ngây ngô cười ha ha: "Thì ra là không dễ bắt." Thanh Sơn đã nắm lấy cổ con gà rừng đó xách nó trở lại, chúng tôi đều không nhìn thấy rốt cuộc là cậu ấy bắt thế nào.
"Thôi bỏ đi, không bắt được thì thôi, dù sao con cũng không ăn thịt." Tôi lấy gai dính trên quần áo của Khương Dương xuống. Thằng bé than thở: "Nhưng mẹ ăn mà, con cũng muốn bắt cho mẹ."
Tôi cũng không trông chờ thằng bé có thể làm một thợ săn, sở trường gì đấy của vảy đen vảy trắng đại khái là trời sinh: "Thiên phú của con là ở trồng rau, con xem số rau con chăm sóc mọc tốt biết mấy, sau này con trồng rau cho mẹ ăn là được."
"Được ạ." Khương Dương nói: "Nhưng con vẫn muốn thử lại lần nữa!"
Thằng bé muốn thử tôi cũng không tiện ngăn cản nó, nhưng nói thật, trải qua hai lần thử nghiệm kế tiếp, thằng bé thật sự không có thiên phú săn mồi, còn kém hơn tôi rất nhiều, tôi còn có thể bắt lấy, thằng bé ngay cả một cái lông gà cũng không sờ tới được.
Thanh Sơn chịu mệt nhọc đi theo sau chúng tôi, giúp chúng tôi đuổi gà rừng, nếu những con gà rừng kia muốn bỏ chạy, cậu ấy sẽ ngay lập tức đi bắt bọn nó trở về. Ném ba con gà rừng vùng vẫy choáng váng vào trong túi vải bố, Thanh Sơn vác túi mang theo chúng tôi đi lên một mặt núi khác.
Trên đường đi bởi vì không thể tự tay bắt được gà rừng, Khương Dương còn có chút không vui. Thỉnh thoảng tôi liếc mắt nhìn thằng bé một chút, nghĩ thầm khẳng định một lát nữa nhìn thấy thứ gì đó thú vị là có thể khôi phục, vừa nghĩ như thế, thằng bé đã vọt tới nắm lấy tay áo tôi, hưng phấn nói: "Mẹ! Mẹ nhìn xem kia là cái gì!”
"Cái gì?" Tôi nhìn sang hướng thằng bé chỉ, cái gì cũng không thể nhìn thấy. Khương Dương nhảy dựng lên chỉ vào nơi xa: "Chỗ đó chỗ đó, chính là chỗ đó! Nhất định là có thể ăn, chúng ta đi qua xem đi!"
Tôi quay đầu nhìn Thanh Sơn trưng cầu ý kiến, Thanh Sơn gật gật đầu, chúng tôi liền cùng nhau đi về bên đó.
Càng đi đến gần tôi mới phát hiện cái mà Khương Dương nói là cái gì, đó là nho dại mọc trên hai cái cây bách lớn. Hai cây bách lớn này nhìn qua như thế sắp chết, lá cây thưa thớt, thân cành lộ ra màu xám trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận