Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 64
Thằng bé bị muỗi đốt mấy nốt, ngứa cũng không lên tiếng, cứ ngồi ở kia gãi, trên một cái móng vuốt khác còn cầm một hạt đậu tằm, không ngừng gai gãi mặt, gãi xong lại ăn.
Tôi đặt chiếc lồng trong tay xuống, rửa tay một cái đi lấy loại dịch thảo màu xanh sam dùng như dầu thơm kia, chấm một chút lên trên mặt Khương Dương.
"Đừng gãi." Tôi nói với thằng bé, thằng bé do dự giơ tay lên gãi, bị tôi kéo xuống hai lần là thằng bé biết không thể gãi, nếu thực sự ngứa thì nhăn mặt cố gắng ăn đậu tằm, cái đuôi cũng hung hăng vẫy loạn.
Tôi lại bôi chút lên người mình, lại tum Khương Dương qua bôi cả người cho thằng bé một lần. Sau khi từ đầu xuống chân của thằng bé tỏa ra cỗ mùi hương gay mũi này, muỗi cũng đã ít đi trông thấy, nhưng chính Khương Dương cũng bị sặc không nhẹ. Quả thật là đả thương một ngàn địch thủ, tự tổn thất tám trăm.
Tôi nghe được mũi Khương Dương rầm rì không thoải mái, thầm nghĩ, ngày mai phải đi cắt chút lá ngải cứu hun muỗi. Với cả loại dịch thảo phòng côn trùng đốt này cũng không còn nhiều nữa, phải làm thêm một ít.
Trời nóng, buổi tối tôi tắm rửa lười nấu nước nóng, trực tiếp múc nước ở trong giếng xối, đứng ở trong sân tắm, dù sao cũng không ai nhìn. Xung quanh ngoại trừ sao và trăng, cũng chỉ có bóng cây với côn trùng kêu.
Mũi ngửi thấy toàn là mùi cỏ tươi, tai nghe được toàn là côn trùng ếch nhái kêu, tôi cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, lại rất náo nhiệt.
Yên tĩnh là bởi vì nơi này ngoại trừ tôi và Khương Dương thì không còn ai khác, náo nhiệt là bởi vì những con ếch nhái kia thực sự quá ồn, còn có chim ngói và các loại chim, hơn nửa đêm cũng sẽ bỗng nhiên kêu cục cục oa oa một trận.
Cuốc cuốc —— loại tiếng động này, gần nhất trong đêm tôi thường xuyên có thể nghe được, tôi cảm giác con kia chim ở ngay trên hai cây đại thụ sau nhà.
Mùa hè năm ngoái, lúc chỉ có một mình, tôi dường như không cảm nhận được loại yên tĩnh này, cũng không cảm nhận được loại náo nhiệt này. Nói thật, ngay cả mùa hè năm ngoái trải qua như thế nào, tôi đã có chút không nhớ rõ rồi.
Ngẫm lại cũng rất kỳ quái. Gần đây tôi dần dần nhớ lại chuyện của rất nhiều năm trước, càng ngày càng rõ nét, nhớ lại càng ngày càng nhiều, ngược lại là cuộc sống những năm gần đây, lại như có chút không rõ lắm.
Ào một tiếng, nước giếng mát lạnh xối lên người, cuốn đi khô nóng và mùi mồ hôi, chỗ nước đó thuận theo đá dưới chân trượt vào trong khe hở, chảy tới một bên bãi cỏ và bùn đất trên mặt đất. Trong khe đá có chỉ ếch xanh nhỏ, bị nước tôi xối tung tóe kinh động đến, ộp ộp nhảy ra. Khương Dương ngồi xổm ở một bên chờ tôi tắm rửa xong, nhìn thấy một con ếch xanh nhỏ nhảy ra, thằng bé lập tức muốn tới đây bắt ếch xanh, bị tôi quát.
"Đi sang một bên, chút nữa nước lại tung tóe lên người mày, mất công tắm."
Thằng bé nắm cái đuôi nhọn của mình trở về ngưỡng cửa ngồi chờ tôi, mắt còn trông mong nhìn chằm chằm con ếch xanh nhỏ kia, một mực nhìn người ta nhảy vào bụi cỏ tối thui không nhìn thấy nữa.
Trước khi tôi tắm rửa thì đã tắm cho Khương Dương trước, thằng bé suốt ngày như con khỉ bùn, lúc trước trời lạnh một ngày cũng phải tắm một lần, bây giờ trời nóng, buổi trưa tôi tắm cho thằng bé một lần, buổi tối lại tắm cho thằng bé lần nữa. Thằng bé cũng rất thích nước, mỗi lần tôi tắm cho thằng bé, thằng bé đều cười như kẻ ngốc vậy. Cũng không biết bao nhiêu lần, tôi xối nước cho thằng bé, thằng bé lại cứ há to mồm cười, sau đó bị sặc.
Có đôi khi thằng bé còn mở to hai mắt, kết quả nước bắn vào trong mắt, lại muốn dùng móng vuốt dụi, dụi đến nỗi mắt đỏ ngầu.
Tôi nhanh chóng tắm rửa xong, tùy tiện lau khô một chút, mặc áo ba lỗ và quần đùi vào, đi vào phòng bếp lấy cái cốc trà lớn. Trong cốc trà pha hoa kim ngân, nấu xong đã để nguội. Lá trà và hoa kim ngân, gần đây tôi đều thay đổi pha để uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận