Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 277
Thanh Sơn lập tức lấy cái sui cảo mập map đó xếp ở một bên trên vải trắng. Lại gói một sủi cảo cải xanh cải trắng, ném ở bên phải trong mâm lớn, Khương Dương rất là vui vẻ tới lấy cái sủi cảo này xếp ở một bên khác trên vải trắng.
Cứ như vậy, tôi làm một cái sủi cảo bọn họ xếp một cái, một trái một phải, rất nhanh bày từng hàng sủi cảo nhân khác nhau. Đợi đến cuối cùng thuần thục lên rồi, vài giây một cái sủi cảo, làm hai người Khương Dương Thanh Sơn bận bịu quay tới quay lui, chỉ xếp thôi cũng không kịp.
Việc lặt vặt vẫn rất nhiều, bận vô cùng, không chú ý một cái đã sắp tối. Chúng tôi nhóm một đống lửa trong nhà chính, đặt hai cái khung sắt và hai cái nồi, phân biệt thả sủi cảo nhân thịt của tôi và Thanh Sơn ăn, và sủi cảo chay của Khương Dương ăn. Sủi cảo nấu trong nồi chín rồi, sẽ nổi lên, trôi ở trên, rắc lên một nắm hành băm, dùng thìa múc vào trong tô của mình, lại thả sủi cảo mới vào trong nồi.
Cái sủi cảo đầu tiên tôi ăn là nhân thịt khô và nấm. Vỏ sủi cảo nấu bằng canh suông có chút thanh đạm, nhưng cắn vào nhân thịt khô ở bên trong, cỗ dầu thịt khô được nấu ra kia, hòa với nấm tươi mới, lập tức hòa quyện với hương vị của vỏ sủi cảo, súp bên trong sủi cảo càng ngon không thể nào tả được.
Nhân thịt heo cải trắng cũng rất ngon, lúc tôi trộn nhân thêm muối và một chút dầu cay, như vậy cuối cùng ăn vào càng có mùi vị. Tôi còn thử một chút sủi cảo của Khương Dương, nhân cải trắng cải xanh có hơi nhạt, có điều chấm tương ớt ăn cũng có hương vị khác. Nhân củ cải cũng được, về phần cái nhân khoai lang hạt dẻ kia, ừm, nó ngọt.
Khương Dương thích ăn nhất chính là sủi cảo nhân khoai lang hạt dẻ, thật ra thì tôi cảm thấy hương vị có chút kỳ quái, nhưng Khương Dương thích ăn, thằng bé một miếng có thể ăn một cái. Thằng bé còn bỏ hoa sơn trà đỏ hôm này hái được Ở trên núi vào trong bát, cái điệu bộ đó giống hệt như tôi rắc hành băm. Mặc dù sự phối hợp này có chút quái lạ, nhưng chỉ nhìn thôi thì vẫn rất đẹp, ở giữa cái sủi cảo trong bát tô có viền xanh, bày một đóa hoa sơn trà đỏ.
Bàn về sức ăn, thì tôi không so được với hai người bọn họ, tôi ăn hai vòng, sau khi ăn hết hai bát lớn sủi cảo thì để bát xuống, nghỉ ngơi một hồi mới đi rót một bát canh gà uống, mà chờ tôi uống xong canh gà, hai người bọn Thanh Sơn và Khương Dương vẫn đang ăn, nhìn tình huống là chuẩn bị ăn hết sủi cảo tôi làm hôm nay.
"Ui, mẹ ơi, con đau bụng." Khương Dương ôm bụng nói.
"Làm sao vậy?”
"Ăn no quá." Thằng bé ợ một cái.
Tôi: "... Ai bảo con không ăn được nữa còn cố ăn. Đừng ngồi ở đó nữa, đứng dậy đi hai vòng." Tôi sờ bụng của Khương Dương, quả thực cái bụng của thằng bé đã phồng lên.
Tôi lại đi xem Thanh Sơn: "Thanh Sơn, cậu ăn được nữa không? Không ăn được nữa thì để đấy ngày mai ăn."
Cậu ấy đặt bát xuống, đáng tiếc nhìn một mâm sủi cảo còn lại, sau đó cũng ợ một cái.
Tôi nghĩ thầm, bình thường tôi bỏ đói bọn họ sao? Thanh Sơn một bên ợ hơi một bên thu dọn mâm: "Cái này ăn rất ngon, nên ăn quá nhiều."
"Được rồi, để tôi, cậu cũng đi trong sân mấy vòng với Khương Dương đi."
Ăn sủi cảo nóng hổi, cả người đều ấm áp lên, ở bên ngoài dạo một lúc cũng không cảm thấy lạnh. Tôi đang thu dọn sủi cảo còn lại, Khương Dương bỗng nhiên lại chạy vào: "Mẹ ơi, có thể cho con hai cái sủi cảo không?"
"Làm gì?"
Thằng bé cười hì hì hì, nhưng không nói lời nào. Tôi hiểu ngay, nhất định là thằng bé nhìn thấy con mèo quýt kia rồi. Sau khi thương thế của con mèo quýt kia tốt lên rời đi lại giống như trước đây tự kiếm ăn, nhưng cách hai ngày cũng sẽ xuất hiện ở trước mặt Khương Dương. Mà Khương Dương, mỗi lần thằng bé nhìn thấy bạn mèo này xuất hiện đều sẽ rất vui vẻ, sau đó lấy cá con chính mình bắt được đưa cho nó ăn, cá con trong cái bồn lớn ở phòng bếp của chúng tôi, đều là Khương Dương ranh roi bat.
Bạn cần đăng nhập để bình luận