Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 162

Chương 162Chương 162
Khương Dương vừa mới ngủ thiếp đi, mặc dù thằng bé đã cố gắng dùng móng vuốt của mình chống đỡ mí mắt, muốn đồng hành cùng chúng tôi chờ lợn rừng xuất hiện. Nhưng sau khi thằng bé bị tôi vỗ vỗ đằng sau lưng, cuối cùng nó đã không thể kiên trì thêm nữa, đầu óc mơ mơ màng màng ngả về phía sau, được tôi nâng đỡ phần gáy thế là thuận theo phương hướng ngã vào bên cạnh tôi, nằm ngáy 0 0.
Đôi mắt của Thanh Sơn vẫn còn đang chăm chú nhìn về phương hướng lợn rừng từng xuất hiện trước đó, đôi mắt tản ra ánh sáng yếu ớt giữa đêm khuya tối tăm. Lúc này đây Thanh Sơn chẳng còn sót lại chút vô hại nào của thường ngày, Thanh Sơn khi tiến vào trạng thái đi săn sẽ trở nên hơi đáng sợ. Nhưng tôi cũng đã chậm rãi quen dần với nó, ít ra thì bây giờ tôi đã có thể ngồi ở bên cạnh cậu ấy mà không hề cảm thấy căng thẳng.
Đột nhiên, một điểm sáng thoáng hiện ra trước mắt tôi. Điểm sáng đó lóe lên rồi chậm rãi rơi vào trong bụi cỏ trước lều.
Tôi vỗ vỗ cánh tay Thanh Sơn, Thanh Sơn giật mình, đôi mắt kia nhìn về phía tôi.
"Nhìn bên kia kìa, đó là đom đóm đấy." Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đom đóm trong năm nay, thời gian tiếp theo những con côn trùng nhỏ biết phát sáng này sẽ xuất hiện càng lúc càng nhiều. Thanh Sơn nhìn về phía dom đóm. Lúc này lại có một con đom đóm bay tới, càng lúc càng bay đến gần hơn, đậu trên vùng phủ giấy dầu ngay trước mặt. Tôi rất thích những con vật nhỏ này, chúng giống như những ngôi sao ở trên mặt đất, không quá xa xôi, hoàn toàn có thể chạm vào. Nhìn dáng vẻ Thanh Sơn thì xem ra cậu ấy cũng rất thích, cậu ấy chăm chú nhìn vào con côn trùng nhỏ phát ra ánh sáng kia, thân thể đã không còn căng chặt như lúc nãy.
Cả một đêm con lợn rừng kia không hề xuất hiện. Thanh Sơn nhìn bầu trời đang sáng lên, để lộ nét mặt vô cùng uể oải.
"Không sao, hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục tới nơi này canh giữ." Tôi vừa an ủi cậu ấy, vừa xoa xoa mấy vết muỗi đốt đỏ hồng trên cánh tay mình.
Cứ như vậy chúng tôi canh giữ liên tiếp ba ngày mới chờ được con lợn rừng kia tới phá hoại thêm lần nữa.
Động tĩnh vào nửa đêm vang lên rất lớn, con lợn rừng biến dị kia giam trúng kẹp sắt, gao thét xoay người lao về phía ngọn núi. Thanh Sơn giống như một tia chớp đuổi theo, tôi cũng cầm dao chạy tới.
Tốc độ của Thanh Sơn quá nhanh, cậu ấy chặn ngay trước mặt con lợn rừng kia khiến nó sửng sốt quay người nhào lại về phía tôi. Tôi đang đuổi theo ở đằng sau lợn rừng, không kịp đề phòng thì đã thấy nó bỗng nhiên quay đầu lại. Tôi phải vội vàng cầm dao lăn qua bên cạnh mới kịp tránh được cú đâm tới từ hai chiếc răng to gồ lên của nó.
Đây quả nhiên là một con lợn rừng biến dị, nó không chỉ có thân thể to mà còn có thêm hai chiếc răng cực kỳ lớn, quả thật không khác gì ngà voi. Tôi lăn sang bên cạnh, thuận thế nâng dao chém mạnh một cú vào chân sau của nó.
Lợn rừng nhào về phía trước, rú lên tiếng kêu thảm thiết. Lúc này Thanh Sơn cũng chạy tới nơi, vừa kịp xông tới tóm được con lợn rừng kia. Cậu ấy vẫn sử dụng cách thức bắt con mồi giống như lần trước, dùng móng vuốt và hàm răng tấn công lợn rừng. Vóc dáng của cậu ấy nhỏ hơn con lợn rừng biến dị này không ít, nhưng nếu như so sánh sức lực thì cậu ấy cũng không thua kém con lợn rừng này chút nào.
Thanh Sơn hung ác tóm lấy hai chiếc răng của lợn rừng bẻ ra sau, lật ngửa lợn rừng lại, những chiếc vảy đen và móng vuốt bình thường tưởng chừng vô hại lúc này đang cắm vào trong yết hầu của lợn rừng, xuyên qua lớp da lợn rừng thật dày, phụt một tiếng đâm vào trong, máu tươi lập tức phun ra tung tóc.
Cho dù như thế thì con lợn rừng kia vẫn chưa chết được, nó chỉ cứng đờ trong một thoáng chốc rồi lập tức xoay thân thể, suýt chút nữa đã lật tung người Thanh Sơn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận