Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 223
Tôi đã chứng kiến sự sống và cái chết của rất nhiều người, bao gồm cả người bạn tốt của tôi, không phải một lần hai lần, mà là vô số lần. Tôi cho rằng tôi đã quen với cái chết, cũng không sợ chết. Nhưng bây giờ, tôi chợt hiểu ra, không phải tôi sợ chết, mà là sợ rời xa.
Cái cuốc dưới tay tôi nhanh hơn một chút, tôi cố gắng hết sức để khiến bản thân không nghĩ đến những chuyện không vui đó, tập trung vào chuyện trước mắt. Vậy mà tôi không thể kiểm soát được, sự bất lực, không cam lòng và rất nhiều cảm xúc khác tràn ngập trong tâm trí tôi.
Một khi tỉnh thần của con người bị thương thì rất khó hồi phục, vết thương lòng trước đây của tôi đã từ từ khép lại, nhưng bây giờ chúng lại muốn tôi chịu đựng một lần nữa. Chỉ cần tôi nghĩ đến Khương Dương và Thanh Sơn có thể sẽ rời xa tôi trước, tôi cảm thấy tuyệt vọng và hết cách, gần như tôi bị nhấn chìm.
Tôi dừng động tác trên tay, đứng thẳng lưng nhìn xung quanh, xung quanh đều là núi liên miên và đồng hoang. Trong giây phút ấy, tôi có một ảo giác trở về trước khi Khương Dương xuất hiện, khi đó tôi cũng như vậy, một mình làm việc sống ở đây, đứng dậy nhìn xung quanh, trái tìm tôi cảm thấy rất mờ mịt.
Tôi nhìn, roi bỗng ném cái cuốc trong tay xuống chạy về nhà. Khi tôi chạy gần đến cửa nhà, tôi đi chậm lại, bởi vì tôi nghe thấy giọng nói Khương Dương bên trọng, thằng bé đang nói dưa hấu nhỏ trồng trong vườn rau cải nhỏ chắc chắn sẽ không chín trước mùa đông được.
Nghe được giọng nói này, tôi lẳng lặng đứng ngoài sân một lát rồi xoay người đi bộ ra ngoài ruộng.
Trong phút giây ấy, tôi đã nghĩ rằng sự tồn tại của Khương Dương và Thanh Sơn chỉ là tưởng tượng của tôi. Tôi nghĩ vậy thì hiểu ra, bệnh cũ của mình lại tái phát.
Ăn cơm, làm việc, gặt lúa, cuộc sống trở nên bận rộn, tôi cũng trở nên im lặng hơn. Mặc dù tôi vẫn luôn không thích nói chuyện, nhưng chính tôi hiểu rõ những ngày qua, tôi càng không muốn nói chuyện. Khương Dương và Thanh Sơn rất lo lắng cho tôi, tôi biết tâm trạng này không đúng, cũng rất hi vọng bản thân có thể tỉnh lại, chỉ là tôi không có cách.
Khi ý chí và tỉnh thần tôi rơi vào sa sút, tôi như thể người mắc kẹt trong đầm lầy, bản thân cố gắng giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra khỏi đầm lầy.
Công việc bận rộn không thể khiến tôi quên đi sầu lo trong lòng, ngược lại sau khi tôi cực kỳ mệt mỏi, nó vẫn cứ tra tấn tôi. Hai ngày sau khi gặt lúa, tôi cứ đi phơi lúa theo lẽ thường, lúc đứng dậy, tôi không kịp chuẩn bị, tầm mắt tôi tối sầm rồi ngã xuống mặt đất.
Trước khi tôi ngất xỉu, tôi mơ hồ nhìn thấy Khương Dương đang chạy về phía tôi với khuôn mặt vô cùng hoảng loạn. Tôi cũng không muốn để hai người họ khổ sở cùng tôi, nhưng tôi không muốn, không có nghĩa là tôi có thể làm.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa nghỉ ngơi thoải mái, kể từ khi Cao Viễn nói cho tôi biết kỳ hạn hai mươi năm kia, tôi không thể ngủ ngon giấc. Trước khi biết thời hạn của mạng sống còn muốn tra tấn con người ta hơn cả cái chết. Tôi như quay trở lại quãng thời gian lo âu vào năm đó, mỗi đêm tôi đều mở to mắt không thể chìm vào giấc ngủ. Mệt mỏi quá mức, đột nhiên ngất xiu cũng không phải chuyện øì kỳ lạ.
Khi tôi tỉnh lại, tôi nghe thấy tiếng chim hót rất dài từ sau cửa sổ truyền đến, ở trên mấy cái cây đó có một cái tổ chim, không biết từ khi nào có một con chim ở đó, tiếng hót dài và to, thỉnh thoảng hót lên vào sáng sớm.
Khương Dương và Thanh Sơn ngồi bên cạnh mép giường tôi, hai người họ nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
"Mẹ." Khương Dương bỗng trở nên nghiêm túc gọi tôi, thằng bé hỏi tôi: "Con có thể làm gì thì mẹ mới có thể vui vẻ trở lại đây."
Thanh Sơn nói: "Chỉ cần cô nói, cho dù là gì tôi cũng làm." Khương Dương nói: "Tìm rất nhiều đồ ăn mới có thể khiến mẹ vui vẻ sao ạ?" Thanh Sơn lại nói: "Bắt rất nhiều con mồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận