Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 247
Suy nghĩ một lúc, tôi lấy cuốc trở lại trong nhà chính bắt đầu.
"Mẹ ơi, mẹ muốn làm øì vậy?" Khương Dương kéo cái nồi sắt bị hỏng kia, vây quanh bên cạnh tôi hỏi.
"Đào một cái hố trên mặt đất này, trực tiếp đốt lửa ở đây luôn." Tôi nói.
Dù sao cũng không có chậu than, dứt khoát đào một cái hố nông ở trên mặt đất đốt đống lửa là xong, cũng không cần đào quá sâu, chỉ cần đào một cái hố nông là được, đợi đến mùa xuân năm sau không dùng nữa thì lại đặt một khối đá phiến đắp lên, hoặc là lại dùng đất lấp lại là được.
Đây là ngôi nhà cũ, tường cũng không phải là gạch xi măng mà là đất vững chắc, cho dù là đất nhưng cũng rất chắc chắn. Tôi nhanh chóng đào một cái hố nông ra. Thanh Sơn muốn hỗ trợ thì bị tôi cự tuyệt. Tôi chỉ sợ với sức lực kia của cậu ấy thì chỉ cần một nhát cuốc bổ xuống là trực tiếp đào ra một cái hố sâu mất.
Tôi tự mình giày vò một hồi, đào ra một cái hố đất nông, diện tích so với chậu than lớn hơn, trên kệ củi cũng là đốt giống nhau. Tôi thậm chí cảm thấy còn tốt hơn so với chậu than, ít nhất tôi không cần lo lắng giá gỗ xung quanh sẽ bị đốt nát. Còn nữa, bởi vì hố nông bằng phẳng, không giống như nồi sắt lõm xuống, cho nên khi đống củi phải chú ý không thể chất đống toàn bộ, nếu chất đống thì se không cháy được, dễ bốc khói. Ở giữa để lại khoảng trống thì lửa mới có thể cháy mạnh.
Thay vào đó, tôi đã thay đổi một chiếc ghế mới. Ghế dựa lưng mà Thanh Sơn làm rốt cục cũng đã xong, chiếc thứ nhất tất nhiên vẫn là cho tôi. Tôi ngồi lên thử dựa vào phía sau. Sau đó tôi chỉ cảm giác trời đất quay cuồng, cả người theo ghế ngã về phía sau —— ngã xuống một nửa thì được Thanh Sơn mang ghế dựa lưng ra đỡ được.
"Tại sao chiếc ghế này có thể bị đổ về phía sau vậy?" Thanh Sơn nghi hoặc nhìn cái ghế mình làm.
Tôi nói: "Bởi vì chiếc ghế này của cậu phần lưng dựa vào quá cao còn mặt ghế thì quá nhỏ."
Tôi nói chuyện một lúc, Thanh Sơn bừng tỉnh, tiếp tục cố gắng, kéo một khúc gỗ mới đến ngay bên cạnh hố lửa để làm một chiếc ghế mới. Cái ghế không quá thành công này vẫn là thuộc ve tôi. Tôi cũng không để cho Thanh Sơn làm lại, chỉ bảo cậu ấy đóng đinh hai thanh gỗ ở phía sau ghế, chống đỡ mặt đất, như vậy tôi dựa vào sau sẽ không ngã xuống.
Hai tên ngốc này vẻ mặt đầy hài dòng: "Còn có thể như vậy sao? Thật tuyệt vời!"
"Muốn thay đổi nhiều thì không thể quá cứng nhắc. Cách làm là do người nghĩ ra. Đường đi sẽ không bị chặn hoàn toàn, có đôi khi rẽ một cái là có thể giải quyết, hiểu không?" Tôi xoa xoa thắt lưng, thoải mái tựa lưng vào ghế, cuối cùng cũng có thể ngồi híp mắt một lát.
Thanh Sơn chặt bỏ lại vụn gỗ, vừa vặn có thể ném vào trong đống lửa làm củi đốt. Lửa cháy mạnh như vậy, đốt củi không có chút lãng phí. Tôi liền xách một cái bình trở về, còn cầm một cái giá sắt. Khung sắt được đặt bên cạnh đống lửa, nồi chứa đầy nước trên khung sắt, có thể đun sôi nước để uống. Sưởi ấm lâu, dễ dàng bị khô lưỡi, cần uống nhiều nước.
Ba cái chén men lớn bày thành một hàng, chờ nước sôi thì đổ đầy ba chén. Luồng nhiệt nóng bỏng uống xuống, không chỉ có thể ấm người mà còn có thể làm ấm tay.
Nước đun sôi uống nhiều trong miệng không có hương vị. Tôi nhớ tới lúc trước có phơi khô táo đỏ liền lấy từ trong tủ ra. Mỗi người trong chén đặt mấy quả táo đỏ khô ngâm nước uống.
Táo đỏ phơi khô ngâm trong nước nóng một hồi, một lần nữa trở nên tròn trịa đây đặn, từng viên hồng hồng tròn tròn trôi nổi trên mặt nước. Ngâm lâu, trong nước nóng cũng có một mùi táo đỏ thơm ngon, uống vài ngụm nước, ăn một quả táo đỏ phồng lên, ngọt ngào.
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi cũng đều đun nước nóng dùng để rửa mặt, rửa chân bên cạnh đống lửa này.
Vào ban đêm mùa đông, nước nóng làm nóng bàn chân, giấc ngủ ấm hơn và thoải mái hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận