Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 113
Khương Dương trên đầu đội một chiếc mũ, thằng bé đang lang thang ở một mảnh ruộng bên cạnh tấm vải giấy dầu để tìm kiếm thức ăn. Tôi đội một chiếc mũ, chiếc còn lại thì đưa cho Thanh Sơn. Cậu ay đang hăng say cắt lúa mì, từ hôm qua đến giờ cậu ấy lúc nào cũng trong trạng thái đặc biệt vui vẻ. Nhất là sau khi tôi nói với cậu ấy lúa này sẽ được nghiền thành bột, sau đó được làm thành món súp mà chúng tôi đã ăn, Thanh Sơn càng trở nên tích cực hơn, cậu ấy cảm thấy món súp đó rất ngon.
Lúc đầu, tốc độ của Thanh Sơn không nhanh bằng tôi, nhưng sau một thời gian, tốc độ của cậu ấy đã có thể đuổi kịp tôi. Một lúc sau, khi nhìn lên thì tôi thấy tốc độ của Thanh Sơn đã nhanh hơn tôi khá nhiều.
Cậu ấy khỏe hơn tôi, cắt lúa một hồi lưng tôi sẽ cảm thấy đau nhưng cậu ấy thì không, tôi chưa từng thấy cậu ấy nghỉ ngơi. Tôi xoay cổ tôi, gọi cậu ấy: "Thanh Sơn, đến nghỉ ngơi chút đi."
Thanh Sơn từ đầu kia trả lời lại tôi nhưng vẫn cắt thêm hai nắm nữa rồi mới chạy lại.
Tôi nói với cậu ấy: "Cắt mệt thì nghỉ ngơi đi, không cần phải vội như vậy." Những năm trước, tôi phải mất ba bốn ngày mới cắt xong hai mẫu đất. Thế mà từ sáng đến giờ, nhờ có sự giúp đỡ của Thanh Sơn, chỉ khoảng hai ngày là sẽ xong. Hơn nữa tốc độ làm việc của Thanh Sơn còn nhanh hơn tôi.
Thanh Sơn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không mệt, không mệt chút nào."
Tôi cảm thấy cậu ấy đang nói dối, có lẽ cậu ấy thấy mình là đứa trẻ được tôi nhặt nên luôn bất an. Là một người hiểu chuyện nên cậu ấy luôn muốn làm việc để thể hiện bản thân. Vì vậy tôi nhắc lại lần nữa: "Mệt thì phải nói, cậu vốn đã gầy rồi, đừng để mệt quá."
Thanh Sơn có chút khó hiểu, xoa đầu nói: "Nhưng tôi thực sự không mệt."
Thấy có vẻ như cậu ấy không nói dối nên tôi cũng không tiếp tục nói thêm. Chỉ là trong lòng thầm nghĩ bọn họ với nhân loại quả nhiên khác biệt. Đối với tôi mà nói, Thanh Sơn càng có năng lực thì càng tốt, bởi vì từ bộ dạng của cậu ấy hiện giờ tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh trong tương lai của Thanh Sơn. Bọn họ đều là loài vay dài nên chắc sẽ không có quá nhiều khác biệt. Nếu sau này Khương Dương có năng lực như Thanh Sơn, tôi cũng sẽ yên tâm hơn.
Tôi đến bên Khương Dương, uống nước từ cái giỏ bên cạnh thằng bé và đưa cho Thanh Sơn một chai.
Khi Khương Dương thấy tôi đến, thằng bé lập tức chạy đến bên tôi. Tôi nhìn xuống thì thấy đám cỏ mà nó đang ăn có chút quen mắt, hình như là... thân cây ngô đồng. Tôi giật lấy hai thân cây đang ăn dở trong tay Khương Dương và bắt đầu quan sát, quả nhiên là thân cây ngô đồng.
Năm ngoái tôi trồng ngô, nhưng không hiểu sao chúng không sống được, hạt ngô được trồng đều bị thối, sau đó tôi không tìm thấy hạt ngô nào khác trong làng nên không thể tiếp tục trồng ngô. Vậy những cây ngô trong tay Khương Dương là từ đâu ra.
Đột nhiên bị tôi lấy mất thức ăn nên Khương Dương vô thức kêu lên. Tôi lắc cây ngô giống bị gặm gần hết lá trước mặt Khương Dương và hỏi thằng bé: "Con lấy những cái cây này ở đâu?"
Khương Dương nghiêng đầu há miệng định ăn mấy cây ngô, nhưng tôi ấn vào trán thằng bé để ngăn lại.
"Con đã nhìn thấy cái này ở đâu? Ở đẳng kia sao?" Tôi chỉ ve hướng bên trái. 9FQ
Khương Dương nhìn thân cây trong tay tôi, lại nhìn tôi, như chợt hiểu ra gì đó, chỉ sang một hướng khác rồi nói vài câu. Tôi dẫn theo thằng bé đi vê hướng đó, Thanh Sơn cũng tò mò đi theo chúng tôi.
Ruộng bên kia và ruộng bên dưới có một khe hở nhỏ, ruộng có hình tam giác, cỏ dại rất nhiều, diện tích cũng không lớn, tôi chưa từng để ý đến chỗ này. Sao lại có ngô ở đây? Chúng tự mọc sao? Năm ngoái tôi cũng không thấy ở đây có ngô. Có thể là chỗ ngô này năm nay mới mọc hoặc cũng có thể là do tôi không quan tâm đến. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận