Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 225
Thanh Sơn nói: "Chỗ đó còn có vài cây quả đại, tôi không biết nữa, không biết nó có thể ăn hay không."
Tôi nói: "Chúng ta đi xem là sẽ biết."
Dù là niềm vui hay là nỗi buồn đều có thể lây nhiễm cho nhau, cho nên đêm nay tôi ngủ, hiếm khi được giấc ngủ ngon. Khi chúng tôi cùng thức dậy vào buổi sáng thì mặt trời đã khuất từ từ ló rạng, khi ánh mặt trời chiếu sáng dãy núi, ba người chúng tôi đã đi trên con đường núi phủ đầy sương sớm.
Thông thường thì sự hoán đổi giữa mùa và mùa sẽ lặng yên không tiếng động, chắc chắn sẽ không đột ngột, tựa như màu sắc dần dần thay đổi trong tranh, thời điểm chậm rãi trôi qua sẽ không nhận thấy được biến đổi, nhưng khi bạn đột nhiên quay đầu nhìn lại, mới có thể giật mình phát hiện, hóa ra mùa trước đã qua rồi, thời gian đã trôi tới mùa tiếp theo.
Núi của mùa hè là màu xanh tươi non sống động, mùa thu, núi bên này vẫn là màu xanh như cũ, chỉ có điều xanh này đã trở thành màu xanh sâm đậm, mà trong kiểu màu sắc này, thỉnh thoảng còn sẽ hiện ra một chút màu vàng và màu đỏ. Nhìn lên sườn núi xa xa có một mảnh nhỏ màu nâu, đó là lá rụng của rừng cây trên núi.
Nhìn qua, như là không có gì thay đổi, thế nhưng đợi đến đi vào núi, mới có thể phát hiện rất nhiều khác biệt.
Lúc chúng tôi ở dưới chân núi, có rất nhiều cỏ dại bên đường đã trở nên khô héo, bị sương ép cong nhánh cỏ, lộn xộn đổ sang một bên, không có một chút sức sống. Lá rụng của cây hai bên phủ khắp toàn bộ đường núi, giẫm lên vang tiếng rột rột. Nhìn từ xa, tán cây của những cái cây kia giống như vẫn um tùm, nhưng đi đến dưới cây thì sẽ phát hiện, cũng chỉ có trên tán cây còn ít lá xanh, những chạc cây bên dưới đều đã trở nên trụi lủi.
Khương Dương vừa đi, vừa gạt nhánh cây lá cây xung quanh, những cái cành khô đó bị thằng bé bẻ một cái đã răng rắc gãy thành hai đoạn. Khương Dương cầm nhánh cây gãy, gạt lá khô trên đất.
Lá cây ướt đẫm sương sớm bị thằng gạt ra, lỘ ra lá mục màu đen ở bên trong, rết, cuốn chiếu và các loại côn trùng vỏ đen nghỉ ngơi trong lá mục, hoảng hốt chạy trốn, tất cả đều chui vào trong đống lá rụng bên cạnh.
Mặc dù đã sắp đến cuối mùa thu, nhưng ngọn núi này vẫn bừng bừng sức sống như cũ, trong mùa này, hoa trên núi vẫn không ít chút nào. Chùm hoa lớn màu trắng thu hút ong vàng lớn bằng ngón cái, lúc chúng tôi đi qua dưới chùm hoa, hai con ong vo ve theo sau, quanh quẩn trên đầu Khương Dương bay tới bay lui. Tôi lo lắng ong đốt Khương Dương, lập tức khua tay đuổi chúng nó đi.
Trên cây hạt dẻ bên cạnh có một cái tổ ong rất lớn, ong bên trong tổ ong đó không làm mật, bọn chúng kích cỡ to lại hung tàn, có thể đốt chết người, chúng tôi cũng không dám tuỳ tiện đụng bọn chúng, cho nên lúc trước hái hạt dẻ, không dùng gậy trúc đập cây hạt dẻ này, lúc này cơ hồ tất cả bóng gai hạt dẻ đều đã chín mở miệng, hạt dẻ bên trong rơi xuống, rơi hết xuống lá dưới cây.
Ngoại trừ con sóc và một số động vật nhỏ trên núi ra, cũng không có ai đến nhặt những hạt dẻ này, cho nên đầy đất toàn là hạt dẻ màu nâu đậm, màu nâu đỏ. Tôi khom lưng nhặt hạt dẻ, chốc lát đã nhặt được một cái túi nhỏ, mắt vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều. Thấy tôi nhặt hạt dẻ, Khương Dương và Thanh Sơn cũng dừng bước nhặt theo.
"Ở đây có một hạt." Khương Dương tìm ra một hạt dẻ vừa tròn vừa lớn trong lá cây, ngạc nhiên một lúc, bỏ vào túi trên quần áo.
"Hạt dẻ này bị côn trùng cắn!" Một hạt dẻ đập vào đầu của tôi.
Khương Dương còn chưa phát hiện mình ném hạt dẻ đập phải tôi, nhưng Thanh Sơn nhìn thấy, đúng lúc trên tay cậu ấy cũng có hạt đẻ bị côn trùng cắn, thuận tay ném tới đầu Khương Dương.
Khương Dương ui ya một tiếng, quay đầu nhìn Thanh Sơn: "Anh đập em."
Tôi nói: "Là mẹ đập đấy."
Khương Dương méo miệng: "Mẹ sẽ không đập con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận