Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 259
Sau khi rửa sạch cắt khúc, thêm tiêu khô, quế, hành lá, gừng tỏi rồi hầm nhừ, trong bữa cơm tôi và Thanh Sơn đã ăn hết một nửa.
Khi chúng tôi đang ăn cá, Khương Dương ăn bánh và uống súp, hỏi chúng tôi: "Có ngon không ạ?”"
Sau khi nghe chúng tôi khen ngon, thằng bé chỉ cười khúc khích.
"Lạnh quá, đừng nhảy xuống nước nữa, Khương Dương, con có nghe không?”
"Ồ, con biết rồi..." Thằng bé trả lời tôi với vẻ tiếc nuối.
Sức khỏe của Khương Dương thực sự tốt, thằng bé nhảy xuống nước lần đó cũng không mắc bệnh, hơn nữa còn sống khỏe mạnh, sau khi ngồi ủ ấm, thằng bé tiếp tục ra ngoài để mày mò ngôi nhà tuyết của mình vào buổi chiều.
Tôi hỏi Thanh Sơn, người luôn ở cùng tôi bên đống lửa: "Cậu không lạnh à?"
Thanh Sơn suy nghĩ một chút, chân thành nói: "Thật ra tôi cũng không cảm thấy quá lạnh."
Nhưng lỗ tai của tôi sắp rớt ra ngoài vì lạnh, than ôi, đây thực sự là lợi thế chủng tộc. Tôi thở dài, đi lấy một rổ hạt dẻ khô về, ném vài hạt để nướng.
Một lúc sau, trong lửa phát ra tiếng nổ lách tách, là tiếng hạt dẻ bị lửa nướng vỡ vụn, nhặt các hạt đã nứt, bóc hạt dẻ đã được nướng chín, một mùi thơm của hạt dẻ bay ra. Tôi phải dùng kẹp gắp hạt dẻ, Thanh Sơn lại trực tiếp dùng tay bốc chúng.
Tôi và Thanh Sơn ăn một lúc, nhìn ra ngoài, Khương Dương vẫn chưa vào nhà, vì vậy cậu ấy hét lên với người bên ngoài: "Khương Dương, em có muốn ăn hạt dẻ không?"
Thằng bé lập tức chạy và nhà, cả người đầy tuyết. Thằng bé cầm một quả cầu tuyết trong tay và hét lên: "Ăn, ăn, ăn!"
Có thể là những đám mây che khuất mặt trời đã biến thành tuyết rơi xuống, sau bốn ngày tuyết rơi liên tục, mặt trời đã mất tích đã lâu bỗng nhiên xuất hiện. Kể từ mùa đông năm nay, hình như đây là lần đầu tiên mặt trời xuất hiện.
Khi có tuyết trời vẫn sáng, nhưng mặt trời vừa xuất hiện thì quang cảnh nhìn rực rỡ hơn rất nhiều, tuyết nhìn sáng đến chói cả mắt. Trời đẹp thế này, tôi không muốn ở mãi bên đống lửa, nên dọn chiếc ghế đẩu ra ngồi dưới bức tường ngoài sân sưởi nắng.
Mặt trời tuy chói chang nhưng cũng chỉ là giả tạo, tôi không cảm nhận được hơi ấm mà nó mang đến, vẫn lạnh lẽo như trước đây. Khương Dương hỏi tôi có phải mặt trời mùa đông và mặt trời mùa hè là hai mặt trời khác nhau, một mặt trời nóng và một mặt trời lạnh.
Mặc dù những gì thằng bé nói là không đúng, mặt trời là mặt trời, nhưng tôi phải nói rằng suy nghĩ của trẻ nhỏ thực sự sống động, theo kinh nghiệm trực tiếp mà nói, đúng là có một mặt trời nóng và một mặt trời lạnh thật.
Ngồi ngoài trời một lúc, tôi nói phơi nắng, nhưng càng ngày càng lạnh, nên bèn dọn ghế đẩu vào nhà, Thanh Sơn đi theo tôi suốt, tôi đi đâu cậu ấy theo đó.
Khương Dương ở lại bên ngoài và tiếp tục hì hục với ngôi nhà tuyết của mình, sau hai lần bị sập, mái nhà của căn nhà tuyết cũng được hoàn thành, việc sửa chữa là vô tận. Phần lớn tuyết xung quanh nhà đã bị thằng bé dọn sạch. Thằng bé bắt đầu đi tới những vừng đất bằng phẳng lân cận để lấy tuyết. Trên chỗ đất kia có một cây rụng lá lớn và một vài cây cọ, có hai ngôi mộ, một cái lớn và một cái nhỏ. Mảng tuyết bên ngoài đã được cạo đi, nhưng tuyết xung quanh mộ thì thằng bé không đụng tới.
Trong sân còn rất nhiều tuyết chưa quét, chỉ có con đường lát đá là không bị tuyết bao phủ, một đàn chim sẻ đáp xuống tuyết kêu ríu rít. Vài năm trước, thức ăn của tôi rất ít, tôi đã thử tìm mọi cách để kiếm ăn trong đó có lần tôi đã thử dùng rổ để bắt chim sẻ. Chỉ cần sử dụng một cái rổ nhỏ, một cây gậy và một sợi dây để dựng một cái lều trên tuyết, khi chim chui rổ thì chỉ cần kéo dây để nhốt chim sẻ vào trong. Tôi đem chuyện này nói cho Thanh Sơn, cậu ấy đối với chuyện này có chút hứng thú, theo lời tôi nói, liền lấy một cái rổ, xếp ở trên tuyết. Một đầu của sợi dây được buộc vào mái hiên và được giữ trong tay của Thanh Sơn. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận