Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 77

Chương 77Chương 77
Tang thi không giống với trong phim ngày xưa xem, bọn chúng sẽ không phát ra loại gào rú kinh khủng, bình thường đều là không có tiếng động, lúc mới đầu đi đường còn nặng nề, không giống người bình thường, cho tới bây giờ biến thành từng cái người khô, bọn chúng ngay cả đi đường cũng không có nhiều tiếng động. Cho nên nếu như đi ở bên ngoài mà không chú ý, rất dễ sẽ xảy ra bất trắc, nói không chừng sẽ có một con tang thi bất thình lình nhào tới từ phía sau.
Mặc dù tôi cho Khương Dương một cái dao bổ củi, nhưng cái dao bổ củi của thằng bé tôi chưa từng dùng để chém tang thi, tôi cho thằng bé để phòng thân, nhưng không từng nghĩ để thằng bé đi chém tang thi, dù sao nghiêm túc tính toán, thằng bé còn chưa được một tuổi.
Khi chúng tôi rời khỏi gian phòng này, Khương Dương bỏ con thỏ ôm trong ngực vào bên cạnh đống đồ mà tôi tìm được, còn vỗ vỗ tai của con thỏ. Tôi không nghĩ tới thằng bé sẽ chủ động buông con thỏ kia xuống, mang theo đồ chơi đi ra ngoài không tiện lắm, nhưng nếu thằng bé thật sự muốn mang, tôi cũng sẽ không từ chối.
Ngày thường thằng bé rất nghe lời hiểu chuyện, nhưng hiện tại tôi càng ngày càng cảm thấy, thằng bé còn hiểu chuyện hơn tôi nghĩ. Những đứa trẻ mọc vảy này, chẳng lẽ đều như thế này sao? Tôi mang theo Khương Dương tìm kiếm đồ có thể dùng ở khắp khu này, đến thời điểm trời sắp tối, hai tòa nhà bên này đã bị tôi lướt qua lục soát một lần. Mục tiêu của tôi rất rõ ràng, trước đó nghĩ qua vị trí để đồ vật muốn tìm, những đồ khác nếu có thấy thì lấy, không thấy thì thôi, sẽ không cố ý đi tìm.
Mặc dù khu bên này ít tang thi, nhưng chung quy không phải là không có, nếu gây ra động tĩnh lớn, tôi lo lắng bọn chúng sẽ tập hợp tới, đến lúc đó nếu như bị vây thì phiền phức. Những tang thi kia có thể không ăn không uống, tôi và Khương Dương không thể.
Mỗi gian phòng tôi đều vội vàng lục một lần rồi đi, gặp phải tang thi, có thể tránh thì tránh, không thể tránh mới chém. Một nhát một con, nhìn qua chém rất nhẹ nhàng, nhưng cái này thật ra không phải là một việc dễ dàng, tôi phải tốn sức lực rất lớn mới có thể trực tiếp chém đứt cổ tang thi, cho nên chém nhát thứ mười mấy, tay sẽ mỏi.
Cố gắng duy trì thể lực của mình, tận lực không tạo ra tiếng vang quá lớn, mỗi giây mỗi phút chú ý xung quanh mình, đây là nguyên tắc tôi rút ra được sau khi phiêu bạt trong thành phố tang thi. Chỉ cần đủ cẩn thận đủ yên lặng, là có thể sống trong loại thành phố chết chóc này.
Một ngày này thu hoạch không lớn, nhưng một số đồ vật nhỏ tôi muốn đều đã tìm được. Lúc buổi tối, tôi và Khương Dương ở trong căn nhà vào lúc mới đầu, tôi đang sửa soạn lại những đồ vật nhỏ kia.
Thật ra cái này rất kỳ quái, bởi vì tôi ở cái thôn kia hai năm, ngoại trừ ban đầu lúc mới đến tôi tìm một vòng trong thôn, còn có sau đó đi một chuyến đến cửa hàng nhỏ bên ngoài cái thị trấn tương đối gần, về sau cũng chẳng ra ngoài nữa, có thể là chán ghét. Tôi phát giác được thời điểm đó trạng thái tỉnh thần của bản thân không tốt lắm, nhưng không muốn quan tâm.
Từ mạt thế đi đến hiện tại, còn có bao nhiêu người về mặt tinh thần hoàn toàn không có vấn đề? Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bệnh như vậy.
Nhưng tôi nhận ra sự thay đổi của mình, như lần này đến thành phố Hán Dương, tôi không có kháng cự như trước đây nữa. Trước khi Khương Dương xuất hiện, tôi từng có ý định đến thành phố Hán Dương, nhưng chậm chạp không đến, truy tìm căn nguyên, ít nhiều có nguyên nhân là do trong lòng tôi đang kháng cự. Tôi chán ghét những thành phố chết chóc có tang thi thang lang.
Ban đêm trong thành phố vô cũng yên tĩnh, mặc dù có nhiều tang thi đang đi lại như vậy, cũng không có tiếng vang øì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận