Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 257

Chương 257Chương 257
Hôm trước, thằng bé dùng tuyết để xây một gian nhà nhỏ ở đó, tôi cũng đến phục thằng bé khi nó có thể dùng tuyết để dựng nên một căn nhà nhỏ. Trước khi ra ngoài gọi thằng bé vào nhà sưởi ấm, tôi đã thấy thẳng bé cười cười trốn trong căn phòng nhỏ đó, thậm chí còn rủ tôi vào trong đó chơi thử. Cửa căn nhà đó rất nhỏ, bên trong cũng rất nhỏ, tôi vốn không muốn hợp tác với thằng bé chơi trò chơi này, nhưng nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của thẳng bé, tôi không nhịn được mà trêu chọc thằng bé một phen. Tôi chen vào, phá hỏng luôn cửa nhà, làm sập một nửa bức tường nhà.
Nhìn túp lều đổ sụp, Khương Dương vui vẻ nói với tôi rằng không sao cả, lần sau thằng bé sẽ làm một túp lều tuyết lớn hơn để ba chúng tôi cùng chơi. Đứa trẻ ngoan như vậy, tôi chột dạ không tiếp tục bắt nạt thằng bé nữa, tôi giúp thằng bé xúc mấy sọt tuyết rồi quay về, bây giờ 'ngôi nhà lớn' của thằng bé có bốn bức tường, nhưng vì quá lớn nên không thể dùng tuyết đắp lên làm mái nhà như trước. Điều này khiến cho thằng bé vắt óc suy nghĩ, không biết nên làm gì.
Đi quan phần đất đó, phần còn lại là vùng tuyết chưa có ai dẫm chân lên, nhưng chẳng mấy chốc, tuyết trắng mịn đã có vài hàng dấu chân do ba chúng tôi giẫm lên, còn có hai hàng hình tròn. Dấu chân ở giữa là của tôi, bên trái dấu chân có chút lớn nhưng nông là của Thanh Sơn, bên phải dấu chân nhỏ hơn nhưng có chút sâu là của Khương Dương.
Tiếng giẫm trên tuyết lạo xạo, nghe rất rõ ràng, nghe thấy âm thanh này, Khương Dương càng bước mạnh hơn, tôi nghĩ thằng bé sắp nhảy dựng lên.
Ở đây không có ai khác ngoài chúng tôi, nhưng có rất nhiều động vật nhỏ khác, vì vậy ở một số chỗ trên tuyết sẽ xuất hiện các dấu chân kì là. Phổ biến nhất là của các loài chim, những dấu chân nhỏ đó xuất hiện trên tuyết một lúc rồi đột ngột biến mất. Dấu chân to hơn chân chim một chút, tôi đoán có thể là của gà lôi, loại gà lôi có hai chiếc lông màu đỏ ở đuôi, có lẽ đó chúng cũng không thực sự là gà lôi nhưng tôi không biết tên của chúng là gì.
Ngoài ra còn có hai dấu chân tròn và thông nhau, tôi không rõ đó là của loài vật gì, Thanh Sơn cũng tìm thấy một dấu vết giống như là rắn trườn, nhưng rắn sẽ ngủ đông, vì vậy sẽ không tạo ra dấu vết thế này. Không biết đó là dấu của con gì nữa.
"Rầm!" Khương Dương không chú ý nên bị rơi vào hố tuyết. Thằng bé cũng không bị làm sao, thằng bé phủi nhẹ lớp tuyết bám trên người rồi trèo ta khỏi hố. Cạnh hố có một tán cỏ mọc, tuyết rơi trên cỏ, Khương Dương tưởng là đất bằng nên giam lên, ngã xuống hố.
Ở đây có khá nhiều ổ gà, tuyết phủ dày, đường trơn trượt, nếu đi không cẩn thận sẽ bị ngã. Tôi bảo Khương Dương đi đứng cẩn thận, nó ngoan ngoãn đi theo giẫm lên vết chân của tôi. Có lẽ vì vui vẻ, thằng bé đã giẫm lên dấu chân của tôi và Thanh Sơn.
Khi tôi đi đến bờ ruộng, tôi thấy máy nhà kính mà tôi đã xây dựng khá chắc chắn, có rất nhiều tuyết chất đống trên đó nhưng nó không sập mà chỉ trượt xuống dưới. Chúng tôi cùng nhau dọn tuyết trên nóc nhà, hái một số loại rau trong nhà kính và chuẩn bị quay trở vê.
Khương Dương vẻ mặt thất vọng: "Nhanh như vậy đã về rồi sao? Chúng ta đi xa thêm một chút nữa nhé?" Bởi vì tôi không cho phép thằng bé đi xa một mình, chỉ cho phép nó đi xung quanh nhà, cho nên hiện giờ không muốn quay trở về, muốn đi xa thêm một đoạn. Không có cách nào, tôi và Thanh Sơn chỉ có thể cùng thằng bé đi đường vòng xa hơn một chút, từ ao trong thôn về nhà.
Một góc nhà bên đường vừa mới bị sập, gạch vỡ lăn ra ven đường, bây giờ tuyết rơi, trong tuyết có từng ụ nhỏ phồng lên. Con đường phía trước có hai bụi hoa cúc sinh trưởng rất tốt, tôi hái hoa rồi quay trở lại, cắt thành từng chùm, thêm muối rồi nhào kỹ thành trà hoa cúc, đựng trong lọ thủy tỉnh, rất thích hợp để uống giải nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận