Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 206
Do không cẩn thận phun nhiều quá, nên cả người tôi thơm phức không có cách nào che giấu nổi. Mẹ tôi vừa tan tầm trở về, lập tức phát hiện ra tôi trộm nước hoa của bà, đã dạy dỗ cho tôi một trận. Lúc ấy tôi đã nghĩ, chờ khi tôi lớn lên, muốn mua bao nhiêu nước hoa thì tôi sẽ mua bằng đó. Chẳng qua, còn chưa đợi đến lúc tôi lớn, tận thế đã đến nơi rồi.
Sau khi tận thế đến, tôi cũng từng có một lọ nước hoa, là do một người đàn ông đưa tặng, người đó trông như thế nào tên gì tôi cũng đã quên mất, nhưng bình nước hoa mùi hương hoa quế quá hạn sử dụng đó lại vẫn khắc sâu trong trí nhớ của tôi, mùi hương nồng đậm ngọt ngấy kia khiến cho người ta ngửi thấy mà đầu váng mắt hoa không thở nổi, tuy rằng nhãn hiệu ghi mùi hương hoa quế nhưng mùi hương của nó lại hoàn toàn khác biệt với mùi hương hoa quế mọc ở trên cây. Nhưng mà đối với tôi khi đó mà nói, mùi nước hoa phải nồng đậm như vậy mới được, bằng không nó sẽ không có cách nào che đi được mùi hương thối rữa trên cơ thể mình.
Tôi đứng dưới gốc cây hoa quế một hồi, đưa tay bẻ xuống mấy cành nở rất nhiều hoa, chuẩn bị mang về cho Khương Dương.
Thanh Sơn cõng củi đến, hỏi tôi: "Cô thích mùi thơm này hả?" Tôi nói: "Hoa quế rất thơm, lại còn có thể nở đến tận khi tuyết bắt đầu rơi nữa."
"Vậy chúng ta đào nó mang về trồng trong sân đi” Thanh Sơn nói.
"Cũng được, nhưng nếu muốn thì phải chờ đợi đến tận mùa xuân sang năm. Bây giờ mà đào cây mang về không chừng sẽ làm cây chết mất. Sang năm chúng ta còn phải trồng nho trồng cây gai, vừa lúc có thể trồng cây này cùng với chúng."
Chúng tôi chặt củi xong trở về nhà, Khương Dương đang phơi đậu que ở trong sân, thằng bé buông bè trúc phơi đầy đậu que khô xuống, chạy đến bên cạnh tôi: "Mẹ có cái gì mà thơm quá vậy!"
"Hoa quế." Tôi cài một chùm hoa quế vào bên tai thằng bé, Khương Dương lắc lắc đầu, vài ba đóa hoa quế rơi xuống dưới. Cành hoa quế tôi cầm trong tay đều cho thằng bé cả, chờ tới khi tôi xếp củi gọn gàng thì đã thấy Khương Dương hái tất cả những mảnh lá quế nhỏ lẻ xuống, chỉ để lại cành và những cụm hoa quế màu vàng, sau đó bắt đầu ăn món đồ ăn vặt của mình.
".. Ăn ngon không?"
"Ngon, nhưng ít quá ạ." Lúc Khương Dương nói chuyện với tôi, miệng đầy mùi hương của hoa quế.
Tôi chỉ vào Thanh Sơn: "Con lên núi hái với Thanh Sơn đi, trên đó còn rất nhiều."
"Để con tự mình đi cũng được, con ngửi thấy mùi hương của nó mà!" Khương Dương nói xong, lập tức chạy không còn bóng dáng. Thanh Sơn liếc nhìn tôi một cái, chuẩn bị đuổi theo, tôi lại bảo: "Thôi, cứ để thằng bé đi chơi một mình."
Thanh Sơn nghe lời thu chân lại, bắt đầu giúp tôi thu dọn các loại rau khô đang phơi nắng trong sân. Tôi lật lật những trái đậu que đã được phơi khô, thuận miệng hỏi cậu ấy: "Ngày mai tôi muốn sang xới đất cho vườn rau nhỏ cạnh đập chứa nước, cậu có muốn đi cùng tôi không?"
"Đi." Thanh Sơn trả lời không chút do dự.
Nếu như tôi không chủ động nói chuyện thì Thanh Sơn cũng rất ít khi bắt chuyện với tôi. Cậu ấy vẫn luôn như vậy, chắc hẳn do nguyên nhân đã quen khi ở bên đám người kia từ thuở bé. Mặc dù không thích nói chuyện nhưng Thanh Sơn luôn thường xuyên ở bên cạnh lặng lẽ giúp tôi làm việc. Trước kia khi Khương Dương còn nhỏ, thằng bé khá dính lấy tôi, cho dù muốn đi đâu cũng phải đòi tôi theo cùng. Bây giờ Khương Dương đã chậm rãi trưởng thành, thích tự mình chạy tới chạy lui, còn Thanh Sơn ngược lại đã trở thành người làm bạn với tôi nhiều nhất.
Cách dính bên cạnh tôi của Thanh Sơn không giống với Khương Dương, Khương Dương luôn dựa sát vào bên cạnh tôi, đầu dán vào người tôi, dáng vẻ vô cùng thân mật. Thanh Sơn thì không thích dựa vào quá gần tôi, bình thường cậu ấy luôn luôn duy trì một khoảng cách với tôi, giống như một cái bóng không có quá nhiều cảm giác tôn tại, nhưng chỉ cân vừa quay đầu là có thể lập tức nhìn thấy ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận