Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 111
Ngoại trừ liêm còn có đòn gánh và thúng, lúc tôi tới nơi này loại chế phẩm tre như thúng rất nhiều nhưng bởi vì không ai sử dụng bảo dưỡng đã mục nát, bây giờ vẫn còn dùng khá tốt nhưng vẫn có một ít lỗ thủng.
Tôi đã quyết định chờ thu hoạch lúa mì xong sẽ đi chặt mấy cây trúc thử tự mình làm thúng, về sau sẽ còn rất nhiều chỗ cần dùng đến.
Huống chỉ bây giờ lại có thêm một trợ thủ mới, áp lực của tôi thoáng cái giảm bớt rất nhiều.
Tôi giương mắt nhìn Thanh Sơn. Cậu ấy vui vẻ nhìn chằm chằm lưỡi hái tôi đưa cho cậu ấy, lật qua lật lại nhìn không biết bao nhiêu lần. Tôi nhắc nhở cậu ấy một tiếng, bảo không nên dùng liềm đi cắt móng vuốt, tôi sợ cậu ấy cắt lưỡi liềm mỏng kia thành lưỡi cuốn. Cũng không cho Khương Dương tới học theo cậu ấy.
Hai đứa nhỏ này là đồng loại, tuổi Khương Dương đối với cái gì cũng tò mò thấy tôi làm gì cũng muốn học, thấy Thanh Sơn làm gì cũng muốn học. Thanh Sơn thì sao, đại khái là bị nhốt rất lâu cũng chưa từng thấy qua cuộc sống canh tác nông thôn, cái gì cũng tò mò, có đôi khi tôi nghi ngờ tò mò chính là tập tính của loại vảy dài như bọn họ.
Thanh Sơn sẽ bắt chước tôi làm việc cũng sẽ bắt chước Khương Dương, nhất là lúc nhìn thấy Khương Dương đi trên đường nhổ cỏ ăn cậu ấy cũng học, nhìn thấy Khương Dương bắt sâu cậu ấy cũng học. Hai người này học tập lẫn nhau, nếu tôi không chú ý thì hai người bọn họ sẽ lệch lạc đi.
Buổi tối, tôi lột da con rắn lớn kia nấu ăn, coi như là hoan nghênh Thanh Sơn, thuận tiện ngày mai phải làm việc nhà nông, để cho cậu ấy ăn cơm ngon. Tuy rằng bây giờ trạng thái tinh thần Thanh Sơn rất tốt, nhưng là dù sao cậu ấy gầy như vậy cũng không phải ngày một ngày hai có thể bù đắp được.
Tôi đặc biệt hấp chín mật rắn đặt ở trong bát cho Thanh Sơn.
"Không nên cắn ra, nuốt hết xuống.." Tôi nói quá muộn, Thanh Sơn vừa nhận được mật đã cắn ra. Tôi cùng Khương Dương trơ mắt nhìn Thanh Sơn mặt nhăn nhó lại.
"A... be."Khương Dương nuốt nước miếng.
"Con không thể ăn cái này, nuốt nước miếng làm øì" Tôi xoa đầu Khương Dương một cái, đi vào trong hầm lấy ra chai nước siro mâm xôi cuối cùng đã làm trước đó, chia cho mỗi người một nửa.
Hai người bọn họ mỗi người một chén, cầm muỗng múc siro mâm xôi ăn. Khương Dương hiểu được cái này chỉ còn lại một ít cuối cùng, ăn cực kỳ quý trọng, Thanh Sơn rõ ràng sau khi bị ăn đắng một phen, cũng bị siro ngọt ngào này chinh phục, ăn còn cẩn thận hơn Khương Dương.
Sáng dậy, chúng tôi ăn thịt rắn còn sót lại từ tối qua. Tôi đập ba nhánh tỏi roi băm nhuyễn, thịt rắn thái thành từng lát mỏng xào qua, nêm muối và một thìa cà phê rượu trắng. Khi xào, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Dun sôi nước có bỏ thêm chút dầu để luộc mì, cuối cùng đổ thịt rắn xào và rắc một nắm hẹ lên, đây là bữa sáng của tôi và Thanh Sơn.
Tôi không quan tâm lắm đến chuyện bếp núc, sử dụng phương pháp đơn giản nhất, nêm ít gia vị nên hương vị chi ở trên mức trung bình. Nhưng trong mắt người chưa bao giờ được ăn ngon thì có vẻ như nó rất ngon.
Nếu không phải vì đồ ăn quá nóng, tôi đoán Thanh Sơn sẽ đổ thẳng toàn bộ chỗ đồ ăn đó vào miệng. Tôi ăn cũng nhanh nhưng Thanh Sơn còn ăn nhanh hơn tôi, tôi vừa ăn vừa hít hà, nhìn sang thấy lưỡi cậu ấy đỏ lên vì bỏng nên tôi bảo cậu ấy để nguội rồi hãy ăn, cậu ấy đặt nồi mì sang một bên nhưng vẫn luôn nhìn nó chằm chằm.
Khương Dương còn đang ăn cơm, tôi đặc biệt nhặt một nắm rau muống non nấu cho thằng bé một nồi mì chay. Thằng bé một bên nhai sống chỗ rau muống còn lại, một bên vui vẻ ăn mì và rau chân vịt được nấu chín trong nồi. Thấy Thanh Sơn ngồi đó vẫy đuôi, Khương Dương đã tốt bụng cho cậu ấy một miếng rau muống.
Hai đứa trẻ này rất hợp nhau, có lẽ vì cả hai đều thuộc loài vảy dài và có tính cách tốt nên chưa từng xảy ra tranh chấp gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận