Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 147
Thanh Sơn cũng nhặt một con cá nhỏ, ý đồ ném xuống đầu của cú mèo con. Con cá nhỏ bộp một tiếng rớt xuống trước mặt con cú mèo, nó di chuyển móng vuốt nhỏ, lắc lư dịch chuyển hai bước chân, tránh thoát được con cá nhỏ đó.
Hai người họ thử một hồi mà không thể thành công, bó tay chịu thua không nghĩ ra cách một hồi, cuối cùng đồng thời quay đầu nhìn về phía tôi, trong mắt lóe lên tia sáng xin trợ giúp. Tôi cầm lấy một sợi dây nhỏ đã chuẩn bị từ trước, ngồi xổm xuống trước lồng sắt. Khương Dương và Thanh Sơn vội vàng lùi sang bên cạnh nhường chỗ cho tôi, rất mong chờ nhìn tôi.
Tôi sử dụng một dây thép nhỏ đâm xuyên lấy một con cá, dễ dàng đưa cá qua khe hở chiếc lồng, đưa tới bên miệng cú mèo con. Cú mèo vẫn không chịu ăn, dịch chuyển trốn trong lồng. Tôi giữ lấy chiếc lồng, nó chạy tới đâu tôi đưa cá đến đó. Cuối cùng cú mèo con cũng không nhịn được, mở mỏ chim kêu một tiếng, tôi nhân cơ hội nhét thẳng cá nhỏ vào trong.
Cú mèo con bị cá chặn miệng, đành phải nuốt cá nhỏ vào. Nó đã ăn con cá đầu tiên, thì con cá tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Tôi dùng dây thép nhỏ đâm vào từng con cá đưa đến bên miệng cú mèo, lúc đầu thì cần phải bón cho nó ăn từng miếng, chốc lát sau quen dần, mới đưa cá vào nó đã chủ động ngậm lẫy ăn ngay.
Khương Dương và Thanh Sơn nhìn tôi cho cú mèo ăn cũng thèm khát, tôi nhường dây thép lại cho họ chơi. Mỗi người đút hai con, cú mèo lắc đầu không chịu ăn nữa, hai đứa trẻ lại nâng mắt nhìn tôi.
"Nó ăn đủ rồi, đêm lại cho ăn tiếp. Những con cá nhỏ kia chưa chết có thể thả vào trong nước nuôi." Tôi dẫn hai người họ đi ra ngoài dòng suối nhỏ trước nhà lấy nước, dùng một hộp sắt không có nắp đậy đựng cá. Cá nhỏ trong hộp sắt gặp nước bơi lội tung tăng, có con đã chết thì nổi lênh bênh lên mặt nước.
Tôi lại lấy một cái hộp lớn khác múc nước trong dòng suối, bỏ vào trong lồng, cú mèo con bước sang uống nước, xem ra có vẻ dễ nuôi.
Sau khi có con cú mèo nhỏ này, sự chú ý của Khương Dương đã bị kéo đi rất nhiều, tỉnh thân cũng phấn chấn hơn hẳn, công việc mà thằng bé và Thanh Sơn phải làm mỗi ngày cũng nhiều hơn mấy phần. Mỗi sáng thức dậy, họ phải đến bên suối vớt cá nhỏ về đút cho cú mèo con ăn, phải thay nước cho cú mèo, còn phải quét dọn phân và nước tiểu cho nó nữa.
Đây là lần đầu tiên họ nuôi một con vật, lòng ôm nhiệt tình cực lớn, tuy rằng ngốc nghếch lại vụng về nhưng cũng rất ti mi cẩn thận. Thanh Sơn phụ trách công việc bắt cá con, Khương Dương xử lý phân và nước tiểu của cú. Không biết thằng bé đã học được ở chỗ nào, mà còn biết xúc phân và nước tiểu đổ vào hai gốc ngô và đậu đỏ trong sân nhà.
Đúng thế, hai gốc ngô trước đó Khương Dương từng gặm đã cao lớn lên, số đậu đỏ trước đó sinh ra sâu bọ bị tôi tiện tay rải xuống cũng đã nảy mầm, một gốc lại một gốc cao lớn, bắt đầu leo lên. Tôi dựng một cây gậy trúc cho nó giống như trồng đậu sừng, để nó có thể thuận tiện leo lên giàn.
Trời vừa sáng, Khương Dương và Thanh Sơn đã lập tức rời giường ra suối vớt cá nhỏ. Dòng nước suối buổi sáng lạnh lễẽo, nhưng do trên chân họ có lớp vảy dày nên chẳng hề sợ lạnh chút nào. Sau khi vớt cá nhỏ đủ cho cú mèo ăn, hai người họ nhanh chóng xách thùng và vợt lưới cùng trở về nhà.
Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng ở nhà, hai người họ mang cá nhỏ trở về cho cú mèo ăn no, nghe thấy tiếng tôi gọi mới chịu đi tới ngoan ngoãn ngồi ăn sáng. Trong thời gian mười mấy ngày nay, răng cũ của Khương Dương đã rụng toàn bộ, bây giờ răng mới đã mọc xong hoàn toàn. Lúc trước Thanh Sơn từng bảo, chỉ cần mọc đủ răng sẽ có thể nói chuyện được, cho nên mấy ngày nay tôi đều suy nghĩ không biết khi nào Khương Dương sẽ có thể nói chuyện được đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận