Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 105
Trong căn nhà cũ này, ngoài cùng bên trái là nhà bếp, ở giữa là nhà chính, bên phải có bốn phòng quay mặt vào nhau, nhỏ nhất chính là căn phòng bây giờ tôi đang ngủ, bởi vì nó nhỏ tôi mới chọn nó. Còn có một căn phòng khác ban đầu để đồ lặt vặt, trong đó đặt rất nhiều dụng cụ mà bây giờ tôi không dùng nữa.
Còn có một căn phòng, vốn là để đồ dùng tôi tìm được trong thôn này, đêm qua tôi còn bỏ các loại đồ tìm được ở thành phố Hán Dương vào, chất đầy cả căn phòng. Cuối cùng, phân gian phòng tương đối lớn này cho Thanh Sơn, căn phòng cũng hơi trống một chút.
Thanh Sơn một mình ngủ trong phòng lớn hình như ngủ không ngon lắm, cậu ấy từ dưới giường bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, bất an vung vẩy cái đuôi, nhỏ giọng nói: "Tôi không quen lắm."
Tôi không biết vì sao cậu ấy luôn biểu hiện như rất sợ chọc tôi tức giận, nhưng tôi thấy mình không hung dữ, thậm chí tôi cũng chưa từng nói một câu nặng lời với đứa nhỏ này, chỉ là trên mặt tôi không có biểu cảm gì thôi. Chẳng lẽ là bởi vì trước kia cậu ấy bị răn dạy thành thói quen, cho nên bây giờ làm cái gì cũng sợ tôi mắng?
Quên đi, vừa tới sẽ như vậy, có thể qua vài ngày nữa cậu ấy sẽ quen thôi.
"Đi ra ngoài đánh răng, lát nữa cùng tôi ra xem ruộng"
"Ừ được!"Thanh Sơn dùng sức gật đầu
"Be” Khương Dương bên chân tôi cũng hô theo.
Cuối cùng tôi đã có thể sử dụng bàn chải đánh răng một lần nữa. Ngồi xổm bên cạnh giếng nước, dùng bàn chải đánh răng tìm được ở thành phố Hán Dương đánh răng xong lại dạy Khương Dương dùng bàn chải đánh răng, cũng nhân tiện dạy Thanh Sơn.
"Không thể dùng răng cắn, đánh lên đánh xuống như vậy, đánh trái phải, mở miệng đánh chỗ này."
Hai tay Khương Dương cầm bàn chải đánh răng vô cùng vui vẻ. Thanh Sơn đánh rất nghiêm túc, hai người đánh răng một lúc lâu, cuối cùng miễn cưỡng đặt bàn chải đánh răng lên giá. Ba chiếc bàn chải đánh răng màu đỏ, xanh dương, xanh lục xếp cùng một chỗ, tôi nhìn thoáng qua bên kia, trong đầu chợt hiện lên một khung cảnh, trên chiếc giá sứ trắng có ba chiếc cốc súc miệng và ba chiếc bàn chải đánh răng cùng màu.
Tôi suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, hình ảnh đột nhiên xuất hiện kia là từ nhà của tôi mười năm trước. Nhưng khi đó tôi dùng bàn chải đánh răng hình như là màu xanh lá cây còn hiện tại dùng màu xanh dương.
Dẫn hai đứa nhỏ vừa đánh răng xong có vẻ hào hứng khó hiểu đi vào phòng bếp, tôi suy nghĩ buổi sáng ăn gì. Ngày hôm qua bánh đã ăn hết không thừa lại tí nào, buổi sáng còn có việc nên tùy ý nấu nồi bánh canh.
Ăn cơm xong, chúng tôi cùng nhau ra đồng.
Một tay tôi cầm dao một tay cầm thùng nước đi ở phía trước, Khương Dương cầm gáo màu đỏ đi sát theo phía sau tôi, Thanh Sơn đi ở cuối cùng, vẫn nhìn chằm chằm thùng nước trong tay tôi.
Tôi đến rãnh nước gần ruộng múc nước chuẩn bị đi tưới khoai lang và ớt. Đổ một thùng nước xong tôi nói với Thanh Sơn: "Cậu xách đi."
Cậu ấy rất vui sướng nhận lấy, toàn tâm toàn ý xách thùng, không nhìn chằm chằm tôi giống như vừa rồi. Tôi nghĩ thầm quả nhiên cậu ấy là muốn xách thùng.
Đến nơi tưới nước cho dây leo khoai lang và ớt, nhổ cỏ thì phát hiện rau muống bên cạnh ruộng đã mọc cao. Loại rau này phát triển rất nhanh, ngắt đi mầm non qua hai ngày lại mọc ra mầm mới, có thể ăn trong thời gian dài.
Tưới nước xong thì rẫy cỏ, đi cánh đồng kế tiếp xem lúa mì. Màu vàng pha chút xanh của lúa mì rực rỡ dưới ánh mặt trời, có mùi thơm khô và ấm áp. Tôi đi tới bên cạnh bóc một hạt lúa mì nhìn thấy có thể sắp thu hoạch được rồi.
Đối với việc trồng trọt như thế nào, trước đây tôi là một người ngoài ngành chân chính, lấy những lúa mì này mà nói, ban đầu tôi cũng không hiểu rõ khi nào nên trồng, khi nào thu hoạch thích hợp nhất, tôi trông nó chỉ là bởi vì hơn hai năm trước tôi đến đây thì đúng lúc là mùa lúa mì chín, lúa mì nuôi sống tôi nên tôi không nghĩ đến việc thay đổi nên cứ cố gắng trồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận