Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 83
Sau khi tận thế, trong số những người sống sót trong quy mô lớn những người chết, ngoại trừ người già và trẻ em chính là phụ nữ. Sau này, phụ nữ sẽ càng ít đi, mười không còn một. Nói chung như nhóm nhỏ này, phần lớn là mười mấy người đàn ông kèm theo một hay hai người phụ nữ, hoặc trong một số nhóm hoàn toàn không có phụ nữ. Bởi vì phụ nữ đã trốn đi hoặc đã kết hợp thành một cọng rơm cứng, người bình thường không dám động vào.
Một số người phụ nữ trong các băng nhóm như vậy cam tâm tình nguyện trở thành bạn giường của những người đàn ông này, có người là bởi vì có quan hệ họ hàng với những người đàn ông trong băng nhóm, loại tình huống này rất phức tạp, làm tốt sẽ khiến những người khác tôn kính, làm không tốt sẽ trở thành kẻ thấp hèn nhất trong băng nhóm, có rất nhiều người có năng lực cá nhân mạnh mẽ và trở thành đồng đội của những người đàn ông trong băng nhóm. Mọi người không phân biệt nam nữ, đều coi họ như anh em mà ở chung.
Tôi trốn ở trong một tòa nhà xây dựng gần đó, nhìn theo động tác ba người kia, đôi mắt nhìn xung quanh xem có thể tìm thấy Khương Dương hay không. Nhưng không có, hình như nơi này chi có ba người này. Ánh mắt tôi dừng trên hai chiếc xe kia, bên trên còn người khác không nhỉ? Có phải Khương Dương cũng ở bên trong hay không? Tôi quan sát một lát, không dám tùy tiện hành động, ngược lại là bên ba người kia, hình như người đàn ông cường tráng bên trái đang trêu chọc người phụ nữ kia, hai người dựa vào nhau nói chuyện khiến mặt của người khác nóng bừng nên đứng dậy.
Sau đó người đàn ông cường tráng kia kéo người phụ nữ vào trong xe, còn hét to mắng người đàn ông đang ngồi thu dọn.
Gương mặt người đàn ông ngồi đó thật thà, không cường tráng hơn người đàn ông kia, tuổi tác tầm bốn hay năm mươi rồi, khi bị người đàn ông cường tráng đó hét to thì liên tục gật đầu.
Người đàn ông cường tráng lên xe với người phụ nữ, hắn muốn làm gì cũng rất rõ ràng, tôi xác định trên xe không có những người khác mới hơi yên tâm trong lòng.
Người đàn ông gầy yếu kia nhìn vào chiếc xe rồi nhổ nước bọt lên mặt đất, sau đó xách quần đi về phía sau khách sạn. Lòng tôi mới nhen nhóm một suy nghĩ đã nhấc chân đi theo.
Sau khi cách càng lúc càng gần, tôi nghe thấy người đàn ông kia đang mắng chửi những người nam nữ trước kia, nói cái gì mà: "Đồ gái điếm, không biết mày đã bị ông đây chơi bao nhiêu lần rồi ... Coi thường ông đây à, mày ra vẻ cái đéo gì..."
Tôi đi theo sau hắn ta, giấu kỹ con dao bổ củi, trong tay cầm một con dao hình chữ phiến, sau đó cố ý gây ra tiếng động. "Ai!" Người đàn ông gây yếu kia giật mình kinh hãi, hết sức cảnh giác quay đầu lại nhìn.
Tôi cũng tỏ ra như đang sợ hãi, ôm bụng ngồi ở ven đường hét lên một tiếng: "Là ai! Ra đây!"
Người đàn ông gầy yếu đến gần nhìn thấy tôi, hắn ta lập tức nheo mắt lại.
Tôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Nhìn cái gì mà nhìn." Trong giọng nói tràn ngập sự ra vẻ.
Đương nhiên người đàn ông kia nghe thấy, hắn ta nhìn dáng vẻ yếu ớt của tôi, trong mắt lập tức lóe lên tâm tư không thể che giấu. Hắn ta mỉm cười đi về phía tôi: "Em gái nhỏ, một mình em ở đây làm gì thế? Em sao thế này, có muốn anh giúp một tay không?”
Tôi cười lạnh trong lòng, lên tiếng nói: "Không cần, anh mau chạy đi, không cần đến đây. Anh qua đây thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu!"
Tôi biết rõ nếu như tôi đã nói như vậy sẽ chỉ nhận được hiệu quả trái ngược, nếu tôi để hắn ta đến đây, ngược lại hắn ta có thể sẽ nghi ngờ tôi chuẩn bị điều gì đằng sau nên không thể tiếp cận dễ dàng như vậy.
Quả nhiên người đàn ông kia không chỉ không dừng lại mà còn bước đi ngày càng nhanh. Tôi cố ý giãy giụa đứng lên nhưng lại không đứng dậy được, người đàn ông kia thấy tôi như vậy càng thêm yên tâm. Vốn dĩ hắn ta đã bị cặp nam nữ kia kích thích một chút, lúc này hắn ta lại gặp một người phụ nữ yếu đuối cô đơn nên tỉnh trùng tràn lên não, lòng cảnh giác cũng giảm xuống hơn một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận