Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 54
Chỗ nào cũng không thiếu loại người thích sống đơn độc như tôi, hơn nữa phương tiện liên lạc rất ít, trên cơ bản liền hình thành một thế giới khép kín, chỉ cần không đi ra ngoài thì rất khó gặp được người khác.
Không có nơi trú ẩn có nghĩa là không có tất cả các loại nhu yếu phẩm sinh hoạt, không có thuốc men. Nếu như bị bệnh sẽ không có thuốc chữa bệnh, chỉ có thể tự mình chống đỡ lấy, nếu vượt qua được thì coi như số mệnh tốt, nếu không vượt qua thì đơn giản là đối diện với cái chết.
Trước kia tôi cũng từng bị thương, cũng từng vài lần bị sốt, lần bị thương nặng nhất cũng gặp phải động vật biến dị, lại là một tên to con. Gần như toàn bộ da sau lưng tôi đều bị cào rách. Khi đó tôi đi theo một đoàn xe, người trong đoàn xe cũng chi tạm thời tụ họp lại cùng một chỗ, muốn tìm một nơi an ổn sinh hoạt, không có ai phải chịu trách nhiệm hay nghĩa vụ giúp đỡ người khác cả.
Vì vậy việc tôi bị bỏ rơi là điều hiển nhiên. Tôi cũng muốn cảm ơn họ đã không giữ tôi lại, chờ cho đến khi tôi chết và ăn xác chết của tôi. Nhưng họ đã chọn ném tôi và hai người bị thương khác vào trong một ngôi nhà bỏ hoang để chờ chết.
Bởi vì vết thương quá nặng nên cuối cùng hai người kia đều đã chết. Nhưng tôi lại miễn cưỡng vượt qua. Khi đó vết thương của tôi nghiêm trọng hơn nhiều. Trong mùa he nóng bức, lưng một lần mưng mủ, tản mát ra mùi hôi thối khó chịu, Ngay cả những con chim ăn xác chết cũng bị tôi hấp dẫn. Khi đó tôi có một chút hung hăng. Những thứ kia muốn ăn tôi, tôi liền giả chết để cho chúng nó đến ăn, sau đó chờ chúng nó mổ thịt trên người tôi thì liền đột nhiên ra tay bắt lấy chúng nó, ngược lại biến chúng thành thức ăn của mình.
Tất cả những điều này nghe có vẻ rất tàn khốc, người ở trong đó lại không cảm nhận được cái gì, chỉ là vì sống sót mà thôi. Chờ cho khó khăn, khổ sở đi qua thì cũng chỉ là một đoạn ký ức mà thôi.
Khi đó đợi tôi có thể nhẫn nại, hiện tại sẽ không bị chút thương tích này đánh ngã. Sự yếu đuối đến từ trí nhớ chỉ là một tia chớp, dù sao tôi cũng đã không còn là đứa trẻ chỉ biết gọi cha mẹ.
Chỉ nằm trên giường một ngày, tôi liền giãy giụa đứng lên, đun một nồi nước nóng lớn, khử trùng may cái lưỡi dao nhỏ, cạo sạch thịt thối có dấu hiệu mưng mủ trên cánh tay và vai, sau đó lấy đất rêu đào bên ngoài đắp lên, dùng vải quấn chặt.
Khi tôi làm tất cả những điều này, tôi cắn chặt răng lại, trên cổ nhô ra gân xanh. Máu tươi nhỏ xuống, nước nhanh chóng bị nhuộm đỏ, trong chậu rác bên cạnh chứa bọt thịt thối rữa do tôi cạo xuống, cảnh tượng nhìn qua đại khái có chút đáng sợ. Quái vật nhỏ .. Khương Dương hai ngày nay bị quá nhiều kinh hãi, tựa vào sau lưng tôi run rẩy không ngừng. Lúc tôi vừa thu dọn lưỡi dao vừa nghĩ: Khương Dương Khương Dương, có phải tôi đã đặt không đúng tên cho nó không, thật sự giống như một con dê con. Nhưng tôi cảm thấy bây giờ nếu đổi tên lại cho nó thành Khương Lang hoặc Khương Đại Hổ thì nó cũng không thể biến thành một cậu bé táo bạo và dũng cảm được.
Vốn dĩ nó cũng chỉ ăn chay, tính tình ngây thơ hồn nhiên lại thiện lương, mới nhỏ như vậy đã xuất hiện manh mối rồi.
Tôi có chút muốn thở dài, tôi chưa từng dạy trẻ con nên không biết làm thế nào để dạy Khương Dương cả. Tôi có dạy thằng bé để nó trở thành một người giống như tôi không? Tôi liếc mắt nhìn đôi mắt to đẫm lệ của nó, cảm thấy vẫn là quên đi. Tôi không có lợi hại như vậy, hơn nữa loài vật này là không cách nào dạy ra. Nó cứ lăn lộn, giày vò giữa sinh tử nhiều hơn thì tự nhiên sẽ học được.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy mình hoàn toàn không biết nên phải làm gì.
Quên đi, cứ thuận theo tự nhiên đi
Tôi mặt trắng bệch xử lý tốt vết thương của mình, uống hai chén nước nóng thêm đường và muối. Sau khi đổ mồ hôi tôi cảm giác đầu mình không còn choáng váng nữa.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận