Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 21

Một đường này tôi gặp được những người mẹ, phần lớn có thể làm người nảy sinh sợ hãi, tôi cảm thấy chính mình không có dũng khí làm mẹ, mà sau này cũng sẽ không có.

Vốn dĩ quái vật nhỏ nằm ở bên cạnh tôi đã ngủ rồi, đầu dựa gần tôi. Nhưng mà ngoài cửa sổ xẹt qua một tia chớp, tiếng sấm ầm ầm ầm vang lên, quái vật nhỏ lập tức bị dọa tỉnh, run như con chim cút, tiếng sấm vang lên một chút, nó sẽ run một chút, phát ra tiếng nức nở nhỏ vụn.

Một con quái vật nhỏ ăn chay nhát gan.

Tôi vươn ngón tay ra chọc chọc quái vật nhỏ đang run bần bật, nó lập tức giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, gắt gao nắm lấy ngón tay của tôi.

"Kẻ nhát gan, uống nước lạnh, mẹ banh méo miệng của con..." tôi bỗng nhiên nhớ tới một câu ca dao như thế mà không biết đã nghe qua ở nơi nào, chắc là câu hát hát cùng các bạn khi còn nhỏ, nhưng lại không nhớ rõ những câu ở phía sau, chỉ toát ra một câu như thế liền bị kẹt lại.

Bỗng nhiên nghe được tiếng của tôi, ánh mắt của quái vật nhỏ lộc cộc nhìn tôi, giống như không còn sợ hãi như trước kia nữa.

Tôi nhìn ánh mắt của nó, giống như đang nói 'nói tiếp đi nói tiếp đi'. Xoa xoa cái đầu to của quái vật nhỏ một chút, tôi lại nhớ tới một cái.

"Đầu to đầu to-trời mưa không lo-người ta có dù-mình có đầu to—"

Kỳ quái, những thứ này ở nơi nào? Ngày thường trong lúc tôi nghĩ không ra, những thứ này dấu ở bộ phận nào trong đầu tôi?

"Cây cầu lớn trước cửa-một đàn vịt bơi qua-ngạch, cạc cạc cạc cạc cạc?" Tôi có chút không xác định rằng có phải như vậy hay không, nhưng quái vật nhỏ nghe thấy tôi cạc cạc cạc, bỗng nhiên quái vật nhỏ phe phẩy cái đuôi rồi nở nụ cười, kéo một ngón tay của tôi lay động, trong miệng oa oa oa kêu theo.

Lúc này quái vật nhỏ giống như một đứa trẻ bình thường, tôi không biết được xuất phát từ loại tâm tình gì, xoa bụng của nó, tiếp tục cạc cạc cạc với nó. Quả nhiên vật nhỏ này lại cười rộ lên, dễ dàng bị chọc cười như vậy sao?

Sấm chớp ở bên ngoài vẫn còn đang vang lên, sát sát, quái vật nhỏ vẫn còn đang ở trên giường, quả thực cười không dừng lại được. Vì sao chỉ kêu cạc cạc cạc vài tiếng, nó lại cười thành cái đồ ngốc, tôi không thể hiểu được.

Tôi nhớ rõ hình như đã có ai nói qua, suy nghĩ của trẻ con không thể nào hiểu được, người lớn sẽ không biết được bọn chúng đang suy nghĩ cái gì. Nửa đêm, rốt cuộc quái vật nhỏ cũng mệt đến ngủ rồi, sấm chớp bên ngoài cũng dừng lại, chỉ còn mưa vẫn còn đang rơi.

Tôi còn chưa ngủ.

Tôi ngủ không được, bên người có cái vật còn sống, tôi rất khó ngủ. Thói quen do nhiều năm hình thành, không dễ dàng sửa lại như vậy. Kỳ thật lúc ấy buổi tối tôi vốn dĩ không nghĩ khiến cho quái vật nhỏ ngủ cùng phòng với tôi, nhưng mà nếu tôi đem nó đặt ở một gian phòng khác, chẳng chốc lát, lại nghe được nó kêu be be, còn có thanh âm cào cửa.

Giằng co ít nhất hai giờ đồng hồ, cuối cùng tôi nhận thua, đứng dậy đi qua xem, thấy quái vật nhỏ này đã đem cửa gỗ cào ra hoa văn, trên mặt đất tất cả đều là mảnh vụn.

Từ khi vật nhỏ này biết bò, từ trên giường lăn lộc cộc xuống dưới, quăng ngã một chút, da dày thịt béo hoàn toàn không có việc gì, vừa lăn vừa bò giống như một quả bóng cao su lăn trên mặt đất, còn rất có thể khóc nháo, một khi không thấy tôi lập tức sẽ khóc nháo, tôi đem nó đặt ở bên người, nó mới có thể ngoan ngoãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận