Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 3
Có lẽ, lại phải đi ra ngoài tìm một ít vật tư sinh hoạt.
Nghĩ đến đây, tôi lại không tự giác sờ sờ cái bụng nhô ra của mình.
Thật ra, mấy tháng trước tôi đã suy xét có nên đi ra ngoài tìm một ít đồ dùng sinh hoạt hay không, bởi vì rất nhiều hàng tồn kho đều sắp dùng hết, nhưng nếu quyết định, tôi phải chuẩn bị đi thành trấn xa lạ xa hơn. Đồ vật trong trấn gần đó đi nửa ngày đều bị tôi lục lọi một lần, đã tìm không thấy thứ gì dùng được.
Vốn cũng không phải là nơi phồn hoa gì, sau mạt thế bị rất nhiều người sống sót tìm kiếm một trận, cũng không còn lại gì. Tôi là sau này mới đến nơi này ở, lúc ấy mặc kệ là trong thôn hay là trong trấn đều đã không có ai, ngay cả tang thi cũng chỉ còn linh tinh vài con.
Tôi muốn tìm đồ vật, phải tới nơi xa hơn nguy hiểm, ngoại trừ một chiếc xe đạp rách nát, tôi chỉ có thể dựa vào hai chân, ước chừng một chuyến đi và về thì ít nhất phải mười ngày, ai biết trong trấn xa hơn còn có bao nhiêu tang thi, một mình tôi cho dù lại mạnh, vậy cũng không có cách chạy thoát mà không tổn hao gì với bụng to và đồ vật trong.
Nếu không có thứ này trong bụng, nói không chừng tôi thật sự sẽ đi một chuyến. Nhưng hiện tại, tôi không dám tự ý ra ngoài chạy quá xa, một là bởi vì bây giờ tôi di chuyển có chút bất tiện, chém tang thi và động vật thực vật biến dị đều thực phiền phức, hai là nếu tôi đến một nơi xa lạ, thứ trong bụng này muốn chui ra tới, vậy xui xẻo. Tôi phải chờ ở chỗ này, chờ thứ trong bụng này ra tới.
Tôi có một loại dự cảm, nó rất nhanh sẽ ra tới. Chờ nó ra tới, nếu tôi còn sống thì lại đi tìm đồ vật cũng không muộn, nếu quái vật này muốn mệnh của tôi, tôi cũng không cần suy xét nhiều như vậy.
Đã khẳng định trong bụng của mình là một quái vật, nhưng tôi rất bình tĩnh. Mạt thế năm thứ mười, tôi đã trải qua quá nhiều quá nhiều chuyện không xong, có thể sống đến bây giờ, đã không có bao nhiêu chuyện có thể làm tôi cảm thấy sợ hãi ngạc nhiên.
Lúc tôi ngồi ở trước bếp ăn bánh bao khoai lang đỏ, cảm giác được thứ trong bụng kia lại bắt đầu lộn xộn, nó giống như cố gắng để thu hút sự chú ý của tôi.
Mặt tôi không chút thay đổi nhìn chằm chằm bụng trong chốc lát, rốt cuộc giơ tay sờ một chút. Chỗ mà tay sờ đến, lập tức nhô ra một bọc nhỏ, đồng thời chính là một trận đau đớn run rẩy. Tôi hít một hơi, không quan tâm nó, tiếp tục ăn bánh bao, hai ba ngụm nuốt đồ ăn xuống, tôi đỡ bếp đứng lên, bắt đầu nấu nước ấm.
Tôi muốn rửa dao chẻ củi của tôi một lần, còn phải chuẩn bị nước ấm.
Hôm nay thứ trong bụng này quá sinh động, tim đập cũng rất nhanh, cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra. Tôi nghĩ nó có lẽ là sắp ra tới, nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của tôi, tôi cần thiết chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay vốn là kế hoạch muốn ra ngoài ruộng đào rau dại đành phải tạm thời gác lại.
Rửa dao xong rồi, tôi còn mài trên đá mài dao ở cửa. Trong bụng vừa lạnh vừa đau, tôi vừa mài dao vừa hít sâu, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận