Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 181
Nhìn từ xa tôi còn tưởng đây là một người già gầy trơ xương. Đây là tang thi sắp "chết", cho dù mặc kệ nó thì nó cũng sẽ lập tức mất đi năng lực hành động.
Chúng tôi còn chưa đi đến trước mặt nó, tang thi kia đã ngã quy xuống một cái hố nhỏ ven đường, móng vuốt nhăn nheo vẫn đang cử động, nó muốn nắm lấy cỏ dại bên cạnh,
Tôi hạ mũi dao xuống, không thèm để ý đến nó, dắt Khương Dương đứng ở bên cạnh đi qua. Chờ đến khi mùa đông có tuyết rơi, mùa xuân sang năm đến, cái xác ngã quy này sẽ giống với cục đá ở nơi khác, đều bị thảm cỏ xanh và dây leo bao phủ nên không có gì phải sợ.
Mưa chỉ rơi một lúc, chúng tôi cất áo mưa, bỗng Khương Dương chui vào bên trong bụi cỏ ven đường. Tôi thấy cái mông thằng bé vểnh lên, lộ ra cái đuôi vảy trắng vẫy vẫy vì có chút vui sướng, tôi biết chắc chắn thằng bé đã phát hiện ra cái gì rồi.
"Mẹ ơi! Mẹ nhìn này!" Thằng bé chui ra, tôi thấy được một quả dưa hấu nhỏ tròn vo và một cái vỏ da màu xanh lục.
Quả dưa hấu ấy không lớn lắm, có lẽ không khác đầu Khương Dương là bao, đường vân màu xanh lục trên đó nhìn rất đẹp, gợn sóng xanh cực kỳ đều đặn. Bởi vì trời vừa mới mưa nên những giọt nước còn đọng lại trên vỏ dưa hấu. Khương Dương chưa từng nhìn thấy dưa hấu, nhưng chắc chắn thằng bé biết nó có thể ăn được, cho nên ngồi xổm trước quả dưa hấu kia, ôm lấy quả dưa hấu đó rồi dùng đôi mắt sáng nhìn tôi.
Tôi bước đến và tìm kiếm bên trong bụi cỏ gần quả dưa hấu nhỏ đó, quả nhiên tôi tìm thấy một quả dưa hấu lớn hơn và một quả dưa hấu nhỏ hơn. Tiếc là quả dưa nhỏ kia bị chín quá, hơn một nửa nát bét nằm dưới đất, nhìn qua là biết không ăn được. Tôi thấy tiếc nó một lúc mới ra tay hái quả dưa từ dây leo xuống. Phía dưới quả dưa hấu bị dính bùn đất, có hơi bẩn, một tay tôi ôm quả dưa hấu này lên dính đầy bùn ướt.
Ở gần đó có một con mương nhỏ, tôi đi xuống con dốc thoải ven đường, đi đến mương nước nhỏ bên cạnh rửa dưa hấu sạch sẽ. Dưa hấu xanh biếc lăn trong làn nước cuồn cuộn và lạnh leo, dùng tay rửa một lần là có thể rửa sạch bùn đất bám vào vỏ dưa.
"Mẹ, chúng ta muốn mang nó về nhà ạ?" Khương Dương vẫn ôm quả dưa hấu nhỏ trên tay không hề buông.
Tôi nhấc quả dưa hấu lớn trên tay nói với thằng bé: "Bây giờ chúng ta ăn quả này."
Khương Dương nhìn quả dưa hấu nhỏ rồi đứng dậy chạy về phía tôi. Ba người chúng tôi ngồi trên chiếc cầu đá nhỏ mọc đầy cỏ dại ở ven đường, bởi vì chỉ có chỗ đó là sạch sẽ nhất.
Để dưa hấu đặt trên phiến đá, tôi không dùng dao mà dùng tay không đập thắng xuống, dưa hấu vang lên tiếc răng rắc vỡ thành hai nửa, lộ ra phần thịt dưa bên trong đỏ tươi.
Khương Dương kinh ngạc kêu oa hai lần, tôi biết rõ trước đó thằng bé oa lên là vì tôi dùng tay không bổ dưa, cái sau là bởi vì màu đỏ của dưa hấu. Dưa hấu đỏ này đẹp mắt, sau khi bổ ra, mùi thơm ngọt xộc thẳng vào mũi, phần thịt quả màu đỏ, bên trong có những hạt dưa hấu lớn màu đen.
Đi đường nửa ngày, mặc dù không quá mệt mỏi nhưng tôi đã đổ mồ hôi, bây giờ ngồi ở ven đường ăn dưa hấu có làn gió thổi qua, đúng là hết sức hưởng thụ. Thật lâu rồi tôi chưa được ăn dưa hấu, vừa rồi ngửi được mùi vị kia khiến miệng không kìm được mà chảy nước miếng. Khi miếng dưa mát lạnh kia vừa cho vào miệng, hương vị thơm ngọt giòn đã tràn ngập trong khoang miệng, nước ép thơm ngọt tràn vào cổ họng, làm dịu đi mọi cơn khát.
Rõ ràng Khương Dương và Thanh Sơn cũng rất thích, bởi vì bọn họ ăn hết cả vỏ dưa hấu.
"Đừng ăn vỏ dưa, ăn bên trong này nè, phần màu đỏ ấy." Tôi nói với bọn họ.
Thật ra sau khi tận thế, mọi người khó được ăn, có thể tìm được dưa hấu đều sẽ ăn cả vỏ dưa, tôi cũng vậy. Nhưng lúc này không đói bụng, không cần phải ăn vỏ dưa, quan trọng nhất chính là không thể ăn vỏ dưa sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận