Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 138
Tôi dùng sợi len màu đỏ bện thành hai chiếc vòng tay, mỗi cái treo một chiếc giỏ đào nhỏ mà tôi làm lần đầu tiên lên. Tôi vốn muốn làm một chiếc vòng tay cho cậu ấy, nhưng không biết vì sao Thanh Sơn không đeo nó lên tay mà trực tiếp đeo lên cổ, vì vậy tôi phải làm cho nối dài sợi dây để cậu ấy làm vòng cổ. Khương Dương cũng học theo nên cuối cùng biến thành hai chiếc vòng cổ treo giỏ đào nhỏ.
Những cái giỏ nhỏ được làm mấy ngày nay đều được chúng tự mình giữ kỹ, còn mang theo bên người, tôi thường thấy hai đứa lấy những chiếc giỏ nhỏ ra để nghịch.
Tôi cất cái lưỡi cưa nhỏ và chậu đi, trở vào nhà nấu ăn. Trong nhà đồ ăn rất nhiều, nhưng thịt thì không có nhiều lắm, mặc dù Thanh Sơn ăn gì cũng thấy vui vẻ, nhưng tôi cảm thấy cho cậu ấy ăn nhiều thịt vẫn tốt hơn, ngày nào cũng ăn cá không phải là chuyện tốt. Trong thời gian này không dễ gì mới nuôi được cho cậu ấy thêm chút thịt, cả người cũng cao lớn hơn, không thể để vì thiếu thức ăn mà gầy trở lại được.
Tôi thầm nghĩ, để xem ngày mai có mưa không, nếu trời không mưa hoặc mưa nhỏ thì sẽ lên núi kiếm thức ăn.
Buổi chiều trời lại tạnh mưa nên tôi dẫn Khương Dương và Thanh Sơn đi khắp làng tìm những phiến đá thích hợp để lát đường. Lúc đầu, tôi muốn đến ngôi nhà gạch đã sập một nửa và chuyển một số viên gạch về để xây dựng một con đường trong sân. Nhưng khi đi đến căn nhà đó, tôi phát hiện ra một số phiến đá có thể dùng làm đường rất tốt.
Những phiến đá này lớn, tương đối bằng phẳng, có màu xanh xám và dày khoảng chục centimet. Chúng tôi đã phá bỏ một nửa bức tường đó, chuyển về nhà khoảng hai mươi phiến đá lớn, lát từ cổng trước nhà vào đến cửa và lát đoạn từ giếng đến cửa nhà.
Khương Dương có vẻ rất thích hai con đường mới trải đá, thằng bé bước trên những phiến đá từ cổng vào đến cửa nhà rồi lại chạy ra giếng, đi tới đi lui không biết mệt. Thanh Sơn theo sau, dùng xô nước rửa sạch thạch bùn đất trên phiến đá. Thấy hai đứa thích con đường mới đến vậy, tôi không nhịn được bước chân giẫm lên, mới đầu thì thấy khá tốt.
Sau đó tôi cởi giày để bước lên chúng. Phiến đá hơi gồ ghề còn lấm tấm nước, dưới chân tôi lạnh buốt, một phiến đá bị cập kênh, giẫm lên suýt chút nữa thì bị ngã nên tôi lấy thêm một hòn đá nhỏ chèn vào.
Khoảng sân với hai con đường nhỏ lát đá trông có vẻ khác lạ.
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, tôi nghĩ trời sắp mưa, nhưng cũng không mưa to, thế nên định đưa hai đứa lên núi.
Tôi nhớ đến hồi mới sinh Khương Dương không lâu, tôi đã đưa thằng bé lên núi. Lúc đó, tôi vẫn con phải bế nó trên tay, nhưng bây giờ thằng bé đang vui vẻ đi trên đường núi, bước đi vững chắc, với lại hiện giờ bên cạnh tôi còn có thêm Thanh Sơn. Khi nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của tôi rất phấn khởi.
Đầu tiên tôi đưa họ đi tìm một vài nơi chim trĩ và thỏ thường lui tới, sau đó làm bấy, đặt vài cái bẫy sắt và giăng lưới trong bụi rậm để bắt chim. Theo kinh nghiệm của tôi, những con vật này không dễ bắt, tốt hơn hết là sử dụng bẫy để bắt chúng, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng những nỗ lực của mình có chút lãng phí.
Lần đầu tiên Thanh Sơn thể hiện hết khả năng săn mồi của mình trước mặt tôi, trước khi tôi phát hiện ra tiếng động trong bụi cỏ, cậu ấy đã lao đi như một mũi tên, khi tôi định thần lại thì cậu ấy đã bắt được một con chim trĩ trong bụi cỏ.
Không chỉ vậy, khi chúng tôi đang đi trong một bụi cây tương đối rậm rạp thì phát hiện ra một con nai, tôi nói thầm: "đừng phát ra tiếng động", nhưng Thanh Sơn lại lao ra, sau đó tôi trơ mắt nhìn cậu ấy dùng tay không bắt nó. Mấy cái rìu tôi đưa cho cậu ấy đều bị bỏ lại, cậu ấy lao tới và dùng móng vuốt của mình hạ gục con nai đang hoảng loạn, rồi trực tiếp cắn đứt cổ con nai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận