Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 234

Chương 234Chương 234
Thời tiết vừa lạnh, chân của tôi chỉ cần ngâm nước lạnh, khớp mắt cá chân sẽ đau nhói không thôi. Với tôi mà nói không phải chuyện lớn, bệnh vặt nhịn một chút là được, ban đầu Khương Dương cũng không nhìn ra, nhưng chợt có một ngày Thanh Sơn lại hỏi tôi có phải ngâm nước lạnh chân đau không. Tôi cũng không biết cậu ấy quan sát ra thế nào, nhưng từ đó trở đi, Khương Dương hai người bọn họ tận lực tránh để tôi giẫm vào nước lạnh.
"Con xuống nước cùng bắt" Khương Dương không đợi tôi nói chuyện, cởi quần áo ra xuống nước. Vừa xuống nước, thằng bé kêu lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn tôi cười ngây ngô: "Mẹ, nước này lành lạnh.”
Thằng bé cười rất ngố, tôi cũng không nhịn được cười theo, ngồi xổm ở bên bờ nhặt một cái vỏ ốc nhỏ đập lên đầu thằng bé: "Lạnh thì nhanh bắt xong cá rồi lên."
"Không muốn cá con, muốn lớn cá, càng lớn càng tốt."
"Vâng! Con nhất định bắt mấy con cá thật lớn!"
Khương Dương hùng dũng lặn vào trong nước, kết quả vừa so chiến lợi phẩm cuối cùng của hai người, vẫn là cá mà Thanh Sơn bắt được nhiều hơn lớn hơn. Khương Dương cũng không nhụt chí, lắc lắc nước ở trên đầu nói: "Chờ sang năm con sẽ có thể bắt được càng nhiều cá hơn." Đó là đương nhiên, thằng bé mỗi năm một lớn, cũng sẽ càng ngày càng lợi hại tài giỏi.
Lần này cá Thanh Sơn bắt được quả nhiên rất lớn, con lớn nhất dài như cánh tay, tôi nghĩ một tay nhấc lên cũng cảm giác tốn sức. Con này thực sự quá lớn, muốn ướp đoán chừng cũng chỉ có thể chặt thành miếng cá rồi ướp.
Về đến nhà mổ cá rửa sạch xử lý xong, cá hơi nhỏ một chút thì cắt thành hai nửa, cá lớn thì chặt thành mấy miếng, cũng bỏ muối vào ướp.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Muốn ướp ngon số cá và thịt này, còn phải chờ thêm mấy ngày, trong khoảng thời gian này, chúng tôi lại lên núi một chuyến, đi hái quả hồng và quả sổ dại lúc trước tìm thấy. Bởi vì lần trước cuối cùng bắt được quá nhiều con mồi, không cầm được quả sổ nữa, nên chúng tôi dứt khoát không hái, giữ lại lần này khi đi hái quả hồng thì hái luôn.
Vì có thể đựng được càng nhiều quả hồng, tôi cố ý làm một cái sọt lớn mới, dùng đòn gánh gánh một cái, một chuyến có thể gánh rất nhiều về, còn không dễ bị va hỏng.
Chúng tôi đi tới đi lui ở trên núi, cuối cùng vậy mà lại thật sự bị hai người Khương Dương và Thanh Sơn tìm lại rừng hồng. Từ xa nhìn lại, quả hồng nhỏ vàng óng làm người ta thèm nhỏ dãi, nhưng đến gần, hái một quả xuống nhìn, lại không đẹp như thế nữa. Tôi tiện tay hái một quả nếm thử, chát chát miệng, ngọt thì cũng có chút vị ngọt, chỉ có thể nói là cũng tạm được. Nếu ăn tươi, đoán chừng là chẳng ngon gì, nhưng làm thành mứt hồng, thì sẽ ngọt hơn rất nhiều. Độ cứng mềm của quả này cũng vừa vặn, thích hợp làm mứt hồng.
Nhánh cây của mười mấy cây hồng này mọc tương đối thấp, rất dễ trèo, cho nên ba chúng tôi đều mỗi người chọn một cây trèo lên hái hồng. Quả hồng trên chỗ cao nhất là vàng nhất mềm nhất, nhưng đáng tiếc, loại quả hồng rõ ràng mềm hơn càng ngọt như thế, đều bị chim trên núi mổ rơi mất hơn phân nửa, để lại rất nhiều vỏ không màu vàng, hoặc là còn lại một nửa quả hồng.
Có điều cũng không phải tất cả quả hồng mềm đều bị chim ăn, luôn có thể tìm thấy chút cá lọt lưới, những quả hồng này ngọt hơn một chút, có thể để riêng ra, sau khi trở về để cất mấy ngày rồi ăn, vị sẽ càng ngon hơn.
Từng hàng quả hồng chúng tôi hái xếp chồng trong cái sọt lớn, tôi lót một lớp rơm rạ dưới đáy, nhiều ít có thể tránh cho thời điểm xuống núi những quả hồng này bị đụng nát.
Lúc chúng tôi hái hồng, còn không ngừng có chim đậu trên đầu cành mổ quả hồng ăn. Con chim trên cánh có lốm đốm vàng nhạt, vành mắt có một vòng màu đỏ đứng trên một cành cây cách tôi rất gần, nghiêng đầu giống như đang quan sát tôi, không sợ người chút nào. Nó nhìn một hồi, mổ mổ quả hồng, đột nhiên lại bay mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận