Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 263
Với sự hỗ trợ của công cụ va cam bẫy của tôi, Thanh Sơn bắt con mồi càng lúc càng trở nên thoải mái, số lần bắt hụt ít hơn rất nhiều, cơ bản mỗi lần đều có thu hoạch.
Chúng tôi đã đến hồ sen lớn, tình hình ở đây tốt hơn nhiều so với chúng tôi nghĩ, có thể là do môi trường sống ở hồ sen quá tốt, không ai đến đó để bắt vịt trời trừ chúng tôi, cho nên khi chúng nhìn thấy chúng tôi cũng không bỏ chạy, ngu ngốc chờ người đến bắt, đừng nói đến việc tôi và Thanh Sơn tới bắt, ngay cả Khương Dương được chúng tôi phái sang một bên ngồi chơi cũng vô tình bắt được một con.
Nhưng thứ mà thẳng bé bắt được không phải là vịt trời, mà là một con... Tôi không chắc nó là gì, nó có cổ dài và lông trắng, trông giống như vịt trong nhà tôi trước đây nhưng con này có chân dài hơn, tôi không biết thằng bé kiếm ra thứ này ở đâu.
Lúc ấy tôi và Thanh Sơn đang thu lưới, đang định bắt mấy con vịt trời ồn ào ra khỏi lưới, chợt nghe một tiếng "cạc cạc cạc" dồn dập, Khương Dương lùi lại lảo đảo đi ra ngoài. Nó dùng hai tay nắm lấy cái cổ dài của con vịt lớn không buông, con vịt lớn vùng vẫy kịch liệt, đập cánh trong không trung, hai cái chân dài của nó cũng cào loạn xạ, muốn mổ vào người Khương Dương.
Khương Dương đi thẳng về phía trước, hai tay túm chặt vào cái cổ dài của con vịt và ngửa đầu ra sau để tránh bị cào trúng, tóc của thằng bé bị đôi cánh vịt lớn làm rối tung, trông thằng bé có vẻ hài hước, tôi phải bật cười thành tiếng, Cười lớn đến mức không nhìn xung quanh, trượt chân ngã vào đám lau sậy bên cạnh, ngã ngửa. Hiện tại lại đến phiên Khương Dương cười nhạo tôi, thằng bé còn bị con vịt lớn kia đập vào đầu, còn có tâm tư cười nhạo tôi.
Lúc này, tôi nghe thấy một tiếng cười, là từ Thanh Sơn. Cậu ấy cũng rất hay cười, đặc biệt là mỗi lần tôi đến gần cậu ấy, cậu ấy sẽ cười với tôi nhưng không nói gì, chỉ là hiếm khi cậu ấy cười thành tiếng thế này.
Ba người chúng tôi cười với nhau một lúc, rồi tôi đứng dậy giúp Khương Dương thu phục con vịt to hung dữ đó, nhét vào bao rồi chạy lại giúp Thanh Sơn tiếp tục giăng lưới.
Đầm sen lớn ở đây một nửa khô cạn, một nửa có nước, thỉnh thoảng trong nước có những vòng gợn sóng lăn tăn, trời không mưa nhưng những con cá nhỏ hay con tép, con cua, con Ốc trong đó vẫn tung tăng bơi lội. Các loại vịt trời và chim nước sống trong ao lau sậy, ăn mấy con tôm, cá trong này để sống.
Những con chim nước giật mình trước hành động bắt vịt trời của chúng tôi lại bay trở lại, từng con đáp xuống hồ sen đã cạn, để lại hàng hàng dấu chân chẳng chịt. Trong đống cỏ lộn xon bên ao bị gió thổi còn lại ít tuyết, Khương Dương lấy tay xoa xoa trên mặt tuyết, vừa rồi khi thằng bé bắt vịt, vô tình vồ vào một đống phân vịt lớn. Dù đã rửa tay trong ao nhưng sau khi đưa lên mũi ngửi vẫn không nhịn được mà nhăn mặt.
Thật là, đôi khi khứu giác nhạy bén quá cũng không phải là điều tốt đâu. Trên đường đi, Khương Dương nhìn thấy bên đường có tuyết nên chạy tới nắm một nắm tuyết xoa vào tay.
Lần này tuy là mùa đông nhưng chúng tôi vẫn phải tắm rửa thay quần áo, lội trong đám lau sậy, chân ướt sũng, người lấm lem bùn đất. Cũng may ta có kinh nghiệm, khi tới đây đã thay quần áo dày không dễ trầy xước, đi Ủng dài đi mưa, về nhà thay quần áo này sẽ không giặt, có thể mặc tiếp trong lần sau.
Trong thời tiết như thế này, việc giặt gif quần áo quả thật không dễ chịu chút nào, cũng thật khó để phơi khô quần áo. Quần áo giặt sạch, phơi ngoài trời, có thể để qua đêm, khi dùng tay gõ vào thì cứng như đá phiến. Nếu treo nó trong nhà và dùng lửa hun, nó sẽ dễ bị bám bụi và ám khói, sẽ còn bẩn hơn so với trước khi giặt.
Bây giờ chúng tôi cứ cách ngày lại đi săn một lần, không phải ngày nào cũng mang về được con mồi, không phải không bắt được mà là tìm không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận