Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 214

Chương 214Chương 214
Tôi cất tiếng gọi Thanh Sơn và Khương Dương đang mải tìm đồ trong cửa hàng tạp hóa đi ra nữa.
Sau khi hai người họ đi ra, hai người đàn ông dừng sững lại như thể đang đánh giá một cái gì đó. Tôi cầm con dao bổ củi trong tay, nói thẳng: "Biến đi"
Hai người đàn ông nhìn Thanh Sơn và Khương Dương đứng phía sau lưng tôi, nhún nhún vai, quay người rời bước.
Chúng tôi tăng tốc đẩy nhanh công việc, mang đồ đặt lên xe ba bánh, quay trở lại điểm dừng chân tạm thời.
Lần này đến đây chúng tôi phải ở trong thành phố Hán Dương mấy ngày, mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm kiếm những đồ vật có thể sử dụng được. Hai ngày đầu chúng tôi không gặp được ai, nhưng mấy ngày sau đã lục tục trông thấy vài người. Người sống đã biến mất lâu ngày không gặp cũng không khiến cho tôi cảm thấy vui mừng, ngược lại, tôi không hề muốn gặp đám người sống này. Bởi vì chỉ cần người sống xuất hiện tương đương với nguy hiểm rình rập, tranh đấu sẵn sàng diễn ra, thế nên mỗi khi trông thấy người lạ lòng tôi đều luôn cảm nhận được sự căng thẳng.
Sống sót qua thời kỳ đen tối nhất của tận thế, rất nhiều người sẽ không thích ở bên cạnh những kẻ xa lạ. Con người lúc này sợ hãi sự cô đơn một thân một mình nhưng cũng không có cách nào chấp nhận được người khác, đây không chỉ là vấn đề của riêng tôi mà đây còn là vấn đề phổ biến đối với những người còn sống sót lại sau tận thế.
Nhưng mà Khương Dương và Thanh Sơn không lo lắng căng thẳng giống như tôi, đặc biệt là Khương Dương, mỗi khi gặp được một người xa lạ nào trên đường, thằng bé luôn tỏ ra rất tò mò, chuyện này càng khiến tôi trở nên lo lắng hơn. Khương Dương giống như một con vật nhỏ ở trên núi, chưa từng bị thợ săn làm tổn thương, cho nên mới có thể ôm lòng tò mò trong sáng đến vậy. Vào những thời điểm này, ít ra Thanh Sơn vẫn còn duy trì chút cảnh giác, tôi nghĩ chắc hẳn thái độ đó cũng có liên quan đến kinh nghiệm cuộc sống hồi còn nhỏ của cậu ấy.
Khi chúng tôi khám phá ra một con đường chưa từng đến, chúng tôi đã bắt gặp hai người đang cố gắng đuổi bắt một con mèo, một trong hai người có vảy trắng giống với Khương Dương, nhưng có vẻ lớn hơn Khương Dương một chút.
Khương Dương trông thấy người có vảy trắng kia, bỗng nhiên cất tiếng tò mò hỏi: "Tại sao hai người lại muốn bắt mèo?"
Hai người kia liếc mắt nhìn chúng tôi một thoáng, không trả lời mà vội vã rời đi. Tôi kéo Khương Dương, ý bảo thằng bé đừng bắt chuyện.
Buổi tối khi chúng tôi trở lại nơi nghỉ ngơi, tôi bảo Khương Dương ngồi đối diện với mình, bắt đầu nghiêm túc dặn dò thằng bé về những vấn đề này.
"Khương Dương, khi trông thấy người xa lạ con không được chủ động đi lên chào hỏi, không được một mình tới gần bọn họ, cũng không nên tiếp xúc với họ, con đã hiểu chưa?"
"Vâng" Khương Dương ngoan ngoãn đồng ý, nhưng thằng bé không hề ý thức được một chút nguy hiểm nào, còn tiếp tục hỏi tôi: "Nếu như họ chủ động chào hỏi con, thì con có thể chào hỏi lại họ không ạ?"
"Tốt nhất là không nên."
"Vậy nếu đối phương chỉ có một người thì con có thể trò chuyện với họ không ạ?"
".. Không, không thể."
"Vâng." Khương Dương nghịch nghịch chiếc ghế sô pha bên người, trong giọng nói xuất hiện nỗi niềm thất vọng rất rõ ràng.
Khương Dương có khao khát tìm được một người bạn đồng hành không? Tôi nghĩ, chắc chắn là có. Nhưng tôi không thể cho thằng bé thứ này, và cũng không thể cho thằng bé rất nhiều rất nhiều thứ khác.
Khương Dương ngủ thiếp đi, tôi thì không ngủ được. Trong căn nhà này có mùi bụi đất và ẩm ướt, tôi đứng dậy ngồi lên trên ban công nhìn ra phía bên ngoài, mặt trăng đêm nay đã bị mây đen che khuất mất một nửa, trong phòng không còn ánh sáng, chỉ để lại những khoảng tối mờ mờ. Thanh Sơn đi tới, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nhẹ giọng hỏi Thanh Sơn: "Thanh Sơn, cậu có muốn chung sống cùng một chỗ với rất nhiều người không?"
Thanh Sơn lắc đầu: "Không muốn."
Tôi thở dài một hơi: "Có lẽ suy nghĩ của Khương Dương không giống với cậu, tôi cảm thấy thằng bé muốn có thêm nhiều bạn bè hơn nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận