Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 123
Thật ra cách làm mứt sơn trà đóng hộp rất dễ, các bước làm cũng rất đơn giản, không khác mấy so với cách làm mứt quả trước đây, nhưng không cần đun lâu như vậy, khi nồi sôi để nhỏ lửa và nấu trong một thời gian.
Quả sơn trà trong nồi tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, Khương Dương và Thanh Sơn đang giả vờ chơi chim sẻ quay đầu nhìn lén càng lúc càng nhiều. Tôi vờ như không nhìn thấy, đợi cho tất cả những quả sơn trà luộc nguội và dọn ra mới vẫy tay gọi chúng.
"Đi lấy bát của mình äi."
Tôi đặc biệt để lại một ít trong nồi cho hai đứa, sau khi nghe tôi nói, Thanh Sơn đi đến tủ, Khương Dương chậm rãi đi theo sau, Thanh Sơn lấy bát của Khương Dương từ trong tủ ra đưa cho thằng bé, còn mình thì cầm lấy cái của mình.
Thanh Sơn mặc dù cao và đi nhanh, nhưng cậu ấy luôn đi sau lưng Khương Dương, khi tôi lấy cho hai đứa đồ ăn, cậu ấy cũng có ý thức đứng sau Khương Dương.
Bất kể là ăn gì, nếu Khương Dương ăn được, tôi sẽ cho Khương Dương ăn trước, đây là điều đương nhiên, bởi vì tôi yêu con của mình. Có lẽ là bởi vì ảnh hưởng từ tôi, Thanh Sơn cũng vậy, bất luận cậu ấy ăn cái gì đều sẽ nhường cho Khương Dương, tôi vẫn luôn cho rằng đó là một loại cảm thụ trẻ nhỏ yêu thích trẻ nhỏ, nhưng sau đó lại phát hiện nếu cùng Thanh Sơn ăn cơm, cậu ấy cũng sẽ không ăn ngay mà đưa tôi ăn trước. Sau đó tôi nghĩ rằng đây hẳn là do Thanh Sơn không có cảm giác thân thuộc với gia đình này, nên cậu ấy mới khách sáo như vậy.
Tôi không có ý định thay đổi bất cứ điều gì, điều này rất vô nghĩa, bởi vì trong ba chúng tôi, chỉ có tôi có thể nghĩ ve những vấn đề này, Thanh Sơn và Khương Dương rất đơn giản, chúng không nghĩ về điều đó, hai đứa sống một cuộc sống đơn giản và thoải mãn . Nếu tôi nấu thịt mà chỉ tôi và Thanh Sơn có thể ăn, Khương Dương sẽ ngoan ngoãn gặm rau, thằng bé không bao giờ ầm ï đòi ăn. Nếu tôi tìm thấy thứ gì đó ngon, nhưng số lượng rất ít, Thanh Sơn sẽ không đi tranh với Khương Dương.
Thay vì tranh giành, hai đứa thích được tôi phân phát hơn, tôi chia thế nào chúng cũng không phản đối mà vui vẻ.
Có thể ban đầu tôi sẽ thiên vị Khương Dương, nhưng dần dần, càng thân với Thanh Sơn, tôi sẽ càng suy nghĩ xem việc mình làm có công bằng hay không. Tôi cảm thấy mình như một người mẹ với cả con ruột và con nuôi, mặc dù một trong số chúng trông hơi lớn.
Khương Dương và Thanh Sơn đều ăn không đủ thèm, uống hết nước ngọt trong bát, trẻ con luôn thích ăn đồ ngọt. Tôi bỏ hơn hai chục hộp sơn trà đóng hộp vào hầm, Khương Dương và Thanh Sơn cùng tôi nhìn những hộp đó được xếp ngay ngắn trên giá nơi trước đó đã đặt mứt dâu.
"Từ giờ trở đi, cứ bảy ngày các con có thể ăn một lon." Tôi nói với chúng.
Đào đã gần chín, tôi đã đến thăm cây đào trong làng vài lần, tuy phần lớn vẫn còn xanh nhưng ngọn đã bắt đầu đỏ. Đào nhiều như sơn trà, mỗi năm lại nhiều thêm, nếu cứ thế này thì sang năm hoa đào nở, mình phải vặt bỏ mấy bông cho trái to và đỡ gãy cành.
Sau đó, đó là một khoảng thời gian tốt đẹp, trái cây lần lượt chín, các loại động vật ra đời, cá, tôm và hến trong sông được vỗ béo, hầu như khắp nơi đều có thứ để ăn. Đây là khoảng thời gian tốt nhất đối với tôi, chỉ cần nghĩ đến vùng đất cằn cỗi mấy năm trước và nhìn cây cối tươi tốt bây giờ, từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy tận thế đã qua, trong tương lai sẽ chỉ ngày một tốt hơn mà thôi.
Khi tôi còn nhỏ, tôi đã nghe bà tôi nói rằng tháng năm là tháng của côn trùng có độc, ông bà đã từng nói rằng trong tháng năm, nhiều loài côn trùng độc sẽ bò ra, hãy hết sức cẩn thận, những loài côn trùng độc hại vào thời điểm này là độc nhất trong năm. Ngoài côn trùng độc, nhiều loại côn trùng không độc cũng rất dễ sinh sản do nhiệt độ tăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận