Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 80
Thế nhưng, mặc dù tôi tìm kiếm như thế nào, tôi vẫn không thể tìm thấy tung tích của Khương Dương, dường như thằng bé đã đột ngột biến mất.
Vào lúc hoàng hôn, những đám mây trên bầu trời nóng như màu đỏ của máu.
Tôi đứng trên đường phố xưa hoang tàn, ánh nắng còn sót lại khiến cái bóng tôi thật to. Tôi có hơi mờ mịt quay đầu lại nhìn cái bóng phía sau, ở đó chỉ có bóng của tôi.
Bỗng nhiên tôi nghĩ, liệu có phải Khương Dương không tìm được tôi cho nên đi về trước rồi hay không? Trở về căn phòng chúng tôi ở cả đêm đó? Suy nghĩ này giống như cọng rơm cuối cùng giúp tôi nhen nhóm lên niềm hy vọng, vì thế tôi chạy điên cuồng về căn phòng đó.
Hành lang rất im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân nặng nề và tiếng thở dốc của tôi.
Tôi đứng trước cửa, nhìn thấy cửa đóng lại, trước khi tôi đi dùng dây thép khóa cửa thế nào, bây giờ vẫn là như thế, nó chưa từng bị người khác chạm vào. Tôi im lặng một lúc rồi mở dây thép ra đi vào phòng.
Trong căn phòng yên tnh, không có Khương Dương.
Lúc này, tia sáng cuối cùng của bầu trời đã bị bóng tối tiêu diệt, căn phòng trở nên yên tĩnh hơn. Tôi đứng trong bóng tối, không nhịn được vin vào cái bàn bên cạnh, che kín đôi mắt của mình.
Bóng tối vô cùng nguy hiểm, rất nhiều động vật biến dị sẽ chọn săn mồi vào đêm tối, bóng tối là trở ngại của đôi mắt con người nhưng không phải là trở ngại của tang thi, cho nên không thể ra ngoài tìm người vào buổi tối. Tôi tự nói với mình như vậy, miễn cưỡng đè xuống sự nôn nóng trong lòng và ngồi ở cạnh cửa sổ chờ bình minh.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về những kiến trúc cũ nát mọc lên san sát như núi rừng. Chúng nó sẽ không nói chuyện, chúng nó đã chết đi từ lâu.
Bóng tối ngày càng sâu, tôi chìm trong bóng tối với những suy nghĩ phức tạp, tôi đoán rằng Khương Dương đã gặp chuyện gì, liệu có gặp nguy hiểm không hay là đã bị người ăn thịt rồi? Càng nghĩ tôi càng cảm thấy căng thẳng, lần đầu tiên tôi ý thức được, hóa ra Khương Dương quan trọng với tôi như thế.
Trong bóng tối và im lặng kéo dài vô tận, tôi bỗng có một suy nghĩ điên rồ, tôi nghĩ mình điên mất rồi sao? Hình như tôi đã từng thấy những người vì mất đi người thân, bọn họ giống như bị thế giới này làm cho phát điên. Trong tiềm thức của bọn họ, người thân chưa ra đi mà đang ở bên cạnh bọn họ.
Có phải tôi cũng giống bọn họ không nhỉ, tôi đã điên mất rồi mà không hay biết? Có phải Khương Dương thật ra chỉ là một sinh vật do tôi tự tưởng tượng ra không? Bởi vì cuối cùng tôi đã phát điên sau mười năm dài đằng dang ở đây.
Nói các khác, vì sao Khương ương lại biến mất trong hư không, dù chút dấu vết cũng không để lại? Hơn nữa tôi từng nghe Cao Viễn nói trên thế giới còn có một đứa trẻ như vậy, nhưng ngoại trừ Khương Dương, tôi chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào như thế. Làm sao con người có thể sinh ra đứa trẻ giống vậy cơ chứ? Nói không chừng, đều là Cao Viễn và bọn họ tưởng tượng ra thôi.
Nghĩ vậy, tôi cảm thấy lòng mình trở nên trống rỗng, có một cơn gió se lạnh thoảng qua. Tôi chôn mặt trên cánh tay, ôm chặt lấy đầu gối của chính mình.
Vẫn luôn là như vậy, từ trước tới nay tôi không thể giữ được bất cứ ai, dù là cha mẹ tôi hay là dì Lý - người sau này đã dạy cho tôi rất nhiều, những người bạn đi với tôi trong một quãng thời gian, người đàn ông có ấn tượng tốt đã giúp tôi ... Mỗi lần bọn họ làm bạn với tôi đều lấy cái chết làm cái kết. Tôi từng cố gắng liều mạng muốn giữ lại mạng sống của từng người nhưng vô ích, sức người rất nhỏ, có đôi khi liều mạng vẫn không thể làm được øì.
Tôi nhớ lần đầu tiên mình bán cơ thể mình như một món hàng hóa để đổi lấy thuốc tiêu viêm cho di Lý. Khi tôi lau nước mặt cầm thuốc trở về bên cạnh dì, tôi đã thấy cơ thể dì đã lạnh ngắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận