Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 235
Chúng tôi hái trọn năm sọt hồng lớn, đã đủ nhiều, nhưng trên cây còn thừa lại không ít. Những quả hồng này cuối cùng sẽ chín thối ở trên núi, tôi cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng Khương Dương nói: "Những quả này để lại đây cho chim nhỏ ăn cũng rất tốt."
Quả hồng trong núi này, vốn cũng không phải chúng tôi trồng. Là chúng tôi hái xuống ăn, hay là chim ăn, hoặc rơi trên mặt đất hư nát, thật ra cũng không có khác biệt gì quá lớn.
Nhưng vẫn rất tiếc, tật xấu này có lẽ không đổi được.
Chúng tôi cầm sáu cái sọt lớn lên núi, cái sọt không cuối cùng là dùng để đựng một cây quả sổ kia.
"Nếu như còn có thể tìm được nho dại thì tốt." Lúc Khương Dương xuống núi lúng búng nói, thằng bé nhớ mãi không quên những quả nho dại ngọt ngào lúc trước tìm được.
Tôi nghe xong, trên đường đi chú ý chung quanh, nhưng tiếc là không thể lại tìm thấy nho dại. Có điều, năm sot quả hồng và một sọt quả sổ này, cũng là một thu hoạch lớn, muốn chuyển mấy cái sọt này về nhà, cũng mệt đến ngất ngây, đây là xuống núi còn đỡ, nếu cõng đồ nặng thế này lên núi, tôi đoán chừng là không làm được. Vất vả lắm mới chuyển được quả sổ và quả hồng về nhà, thừa dịp mấy ngày nay nắng đẹp, tôi chuẩn bị làm mứt hồng trước. Phải lựa những quả quá mềm quá vàng ra, bỏ vào trong rương lót tro than và rơm rạ, để một hồi sẽ trở nên mềm nhũn. Còn những quả hái xuống không có cuống, thì bây giờ phải ăn ngay, bởi vì loại này không có cách nào cất trữ quá lâu, cũng không dễ làm mứt hồng. Loại không hái cả cuống xuống này, phần lớn đều là kiệt tác của Khương Dương.
Những quả hồng khác, trước tiên phải bỏ vỏ. Kỳ thật tôi không biết bỏ vỏ có ý nghĩa gì, nhưng trước kia dì Lý dạy tôi làm mứt hồng đã nói với tôi, làm mứt hồng là phải bỏ vỏ. Có rất nhiều chuyện đều giống như vậy, kinh nghiệm sống mà người xưa tổng kết, cho dù không hiểu, cũng phải nghe một chút.
Bỏ vỏ cho nhiều hồng thế này không phải là một công trình nhỏ, may mà lần trước chúng tôi tìm được một hộp dao nhỏ gọt vỏ ở trong thành phố, dùng để gọt vỏ tiện hơn rất nhiều. Tôi gọt vỏ từng quả hồng nắn thấy vẫn còn cứng, rồi giao cho Khương Dương, thằng bé phụ trách phơi những quả hồng này. Thanh Sơn mang bè trúc phơi đồ ăn ra, bởi vì quá nhiều, không phải đặt ở trong sân, mà là đặt ở bên ngoài sân.
Ban đầu bên ngoài sân của chúng tôi mọc rất nhiều cỏ dại hoa dại và cả cây, địa hình cũng không quá bằng phẳng. Bây giờ được Thanh Sơn sửa sang lại, cậu ấy đốt hết cỏ dại, đào cái cây tạp mọc không tốt lắm lên làm củi đốt, san bằng chỗ dốc cao hơn, đất xúc ra thì lấp vào chỗ trũng trong hố. Cuối cùng đè chắc chỗ đất tươi xốp, bên ngoài sân của chúng tôi đã có một khoảng sân rất rộng rãi bằng phẳng, có thể phơi đồ vật.
Trời rộng mây cao, gió nhẹ chầm chậm. Bên này tôi bận bịu gọt vỏ quả hồng, Khương Dương và Thanh Sơn thì trông coi quả hồng, không để những con chim kia đậu xuống ăn, còn thỉnh thoảng phải đi lật từng của hồng, ép một chút.
Thật vất vả xử lý xong quả hồng, tôi nhìn thấy một sọt lớn quả sổ còn chưa ăn đến, cũng chọn ra một phần cất trong tro và rơm rạ, còn lại thử gọt vỏ phơi khô giống như quả hồng, không biết chừng cũng có thể làm thành quả sổ khô, mặc dù tôi chưa từng nghe dì Lý nói có quả sổ khô.
Tôi ở đó gọt quả sổ, Khương Dương chạy tới nhìn, rồi nói với tôi: "Mẹ, có phải cắt thành miếng càng dễ khô hơn không?"
"Vậy cắt thành miếng đi." Tôi nói. Thật ra quả sổ nhỏ như thế này, nói là cắt thành miếng, cũng chỉ là một dao cắt thành hai nửa mà thôi. Nhưng những quả sổ này thực sự quá nhỏ, xử lý đến nửa sọt là tôi đã không muốn tiếp tục nữa, số còn lại đặt ở góc tường cho Khương Dương bọn họ tự lấy ăn.
Cũng là thời tiết đẹp, mấy ngày nay đều liên tiếp có nắng, quả hồng chúng tôi phơi rất nhanh mềm nhữn, có điều như thế vẫn không được, đại khái còn phải phơi hơn mười mấy ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận