Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 112
Tôi đã từng lo lắng về những chuyện có thể sẽ xảy ra nếu hai đứa nó không thể hòa hợp với nhau, nhưng sau khi quan sát một ngày, tôi cảm thấy khá yên tâm.
"Ăn đi." Nghe tôi nói xong, Thanh Sơn tiếp tục ăn mì thịt rắn, nhưng cũng không dám ăn nhanh như lúc trước. Giống như Khương Dương, cậu ấy xúc và ăn bằng thìa, động tác của cậu ấy không điêu luyện lắm, nhưng cậu ấy cũng đã quan sát cách tôi ăn và bắt chước cách tôi dùng đũa.
Khi Thanh Sơn run rẩy dùng đũa gắp một miếng thịt rắn, tôi và Khương Dương dừng động tác, nhìn cho đến khi cậu ấy đưa miếng thịt rắn vào miệng, tôi và Khương Dương mới tiếp tục ăn phần ăn của mình.
Sau một bữa sáng no đủ, đã đến lúc cắt lúa mì.
Chúng tôi dậy từ rất sớm, lúc này trời còn chưa sáng hẳn, khi chúng tôi cầm liềm đi bộ ra cánh đồng, dãy núi phía xa hiện ra với một màu xanh xám mờ ảo, phía sau núi lại sáng hơn một chút. Màu xanh hòa với màu xanh của những cánh đồng rộng lớn trông rất đẹp.
Không khí buổi sáng trong lành, thoang thoảng trong gió là mùi thơm cây cỏ. Chúng tôi đi thành hàng dọc theo bờ ruộng, những ngọn cỏ hai bên cào vào ống quần của chúng tôi. Những con bọ ẩn trong bụi cỏ đột nhiên im lặng. Chờ chúng tôi đi qua, xa xa lại nghe thấy tiếng kêu của chúng.
Lúa mì trên cánh đồng rủ xuống, tiếng lá cọ vào nhau nghe xào xạc. Tôi trải tấm vải giấy dầu mà tôi đã mang theo ra trên bờ ruộng cạnh cánh đồng lúa mì.
Ruộng dưới chân núi tương đối cao, chủ yếu là ruộng khô, tiếp tục đi đến hết con đường này, men theo bờ sông là đến khu ruộng nước. Nếu bắt đầu trồng lúa, tôi sẽ cân nhắc trồng lúa ở những mảnh ruộng gần, vì đi xa quá cũng rất bất tiện, hơn nữa gần nhà cũng còn một ruộng rau cần phải chăm SÓC.
Tôi để Khương Dương đứng đợi ở phía bên kia của tấm vải giấy dầu dày vừa được trải ra, sau đó tôi cùng với Thanh Sơn đi vào ruộng lúa mì, bắt đầu thu hoạch từ một góc của ruộng.
"Nắm lấy chỗ này, bắt đầu cắt từ đây, hiểu không?”
Thanh Sơn gật đầu.
"Như thế này này." Tôi thực hành và cắt một nắm lúa mì để cho cậu ấy xem, rồi nói: "Cậu tự làm thử xem."
Thanh Sơn học theo tôi, dùng liềm cắt lúa mì.
"Dùng nhiều sức quá, cắt cao quá rồi." Tôi lại thực hành thêm lần nữa cho Thanh Sơn xem."Để thẳng như thế này rất khó cắt, chỉ cần nghiêng một chút, như thế này." Tôi nhanh tay cắt luôn mấy nắm lúa, Thanh Sơn lập tức nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.
Điều này cũng không có gì đáng tự hào, tôi đã hai lần thu hoạch lúa mì, không chỉ phải tự mình cắt mà còn phải tự mình tuốt lúa và bóc vỏ, hai lần thu hoạch trước đã cho tôi khá nhiều kinh nghiệm.
Tôi để Thanh Sơn ở bên cạnh học một lúc, sau khi thấy cậu ấy có thể tự làm tốt rồi, tôi bảo cậu ấy sang góc kia, hai người từ hai đầu khác nhau cắt vào.
Lúa vừa thu hoạch được chất thành đống bên bờ ruộng, gần đến trưa, tôi mang lúa mì trải lên tấm vải giấy dầu để phơi.
Tôi cúi xuống tiếp tục cắt lúa mì, sau lưng là ánh nắng chói chang. Khi mặt lên cao, tôi cảm thấy nóng hơn rất nhiều. Cắt được một lúc, tôi quay đầu nhìn Khương Dương đang ngồi một bên của tấm giấy dầu, thấy thằng bé không sao, chỉ nằm đó ngoan ngoãn gặm đuôi rồi vẫy, tôi quay qua nhìn Thanh Sơn.
Thanh Sơn vẫn đang chăm chỉ thu hoạch lúa mì, không gặp phải bất kỳ vấn đề gì, cho nên tôi lại tiếp tục hoàn thành nốt công việc của mình.
Trời càng ngày càng nắng, tôi cảm thấy sau lưng nóng ran, cổ bỏng rát. Tôi đứng dậy đi đến chỗ của Khương Dương để lấy hai chiếc mũ, những chiếc mũ này cũng được lấy từ thành phố Hán Dương, cái loại mũ vành to này rất hợp với các cô gái thành thị, nhưng lại lại không hợp với trang phục hiện giờ của tôi. Dù vậy tôi vẫn dùng nó để thay thế cho mũ rơm.
Những chiếc mũ rơm tôi tìm thấy trong làng trước đây đều đã mục nát, chiếc cuối cùng còn dùng được thì năm ngoài do không cẩn thận tôi đã làm hỏng mất rồi, tôi không biết đan mũ rơm nên lấy lá sen dưới ao đội lên đầu thay thế mũ rơm để chống nắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận