Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 213

Chuong 213Chuong 213
Có một người cha ôm đứa con giơ lên cao quá đỉnh đầu, có một đôi vợ chồng già đang nhìn nhau, còn có một buổi hòa nhạc được tổ chức trong Nhà Hát Lớn, nhóm người nhảy múa bên đài phun nước của quảng trường... có rất nhiều rất nhiều người và cảnh vật đã hoàn toàn biến mất.
Lúc đi trên đường, Khương Dương vẫn còn đang mải mê lật mở cuốn sách kia, Thanh Sơn cũng nghiêng đầu nhìn.
"Nơi này có rất nhiều người, nơi này là nơi nào thế ạ, tại sao lại có nhiều người tụ tập cùng một chỗ như thế?" Khương Dương chỉ vào một tấm ảnh đêm chụp trên quảng trường, cảm thán hỏi.
Tôi nhìn vào mặt đường đầy cỏ dại trước mặt mình, trả lời: "Đó là quảng trường, rất nhiều người thích tới quảng trường giải sầu, nhất là vào ban đêm. Không chỉ quảng trường, lúc trước mọi nơi đều có rất nhiều người, lui lui tới tới trên đường phố, ra ngoài thì ngồi xe buýt tàu điện ngầm, thường xuyên còn xảy ra tình trạng không thể chen lên được."
Vừa quay đầu lại, tôi đã bắt gặp được hai khuôn mặt mờ mịt ngẩn ngơ, những lời còn trong miệng bỗng nhiên không thể nói ra tiếp.
"Chờ tới khi về nhà lại xem sách tiếp, bây giờ hãy để ý kỹ đường đi đi nào." "Vâng." Khương Dương nghe lời tôi nhét cuốn sách kia vào vị trí dưới cùng thùng chiếc xe ba bánh, giấu cực kỳ cẩn thận.
Lúc đi ngang qua địa phương lần trước chúng tôi từng ghé, đôi vợ chồng gặp được hôm đó không còn ở đây, cũng không biết đã đi đâu rồi. Một thành phố Hán Dương lớn như vậy giống như chỉ còn lại ba người sống là chúng tôi.
Thanh Sơn dùng cây gậy trúc ngăn cản mấy tang thi, đẩy chúng vào trong một cái rãnh ở gần đó, Khương Dương cũng học cách lấy một cây gậy trúc dài đẩy đám tang thi nghe tiếng mà tới. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi đi giữa những tang thi mà thoải mái đến vậy.
Khương Dương và Thanh Sơn đều chưa từng trải qua thời kỳ tang thi xuất hiện tràn lan và mạnh mẽ, đối với những con tang thi yếu ớt vừa đâm đã ngã xuống này, bọn họ tỏ ra không hề e ngại một chút nào. Một đường đi một đường chọc, hình như còn cảm thấy chơi đùa rất vui sướng.
Khi đi ngang qua một con phố, đột nhiên trông thấy một người ăn mặc như kẻ ăn xin đang đi về phía chúng tôi. Đó là một người sống.
Chờ tới khi khoảng cách giữa chúng tôi và cô ấy đủ gần, tôi mới phát hiện ra đây là một người phụ nữ. Mái tóc rối bời của cô ấy hất ngược về sau, những vết bẩn thỉu trên mặt không biết đã bao lâu chưa được rửa ráy, trên người cũng treo rất nhiều đồ vật linh tinh vụn vặt. Cô ấy vừa đi, vừa ăn uống, vừa cười cười, giống như hoàn toàn không nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh mình, cứ bước một bước loại lảo đảo một thoáng.
Tôi kéo Khương Dương và Thanh Sơn tránh xa cô ấy, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Khương Dương rất tò mò, vẫn quay đầu nhìn lại: "Mẹ, đó là tang thi ạ?"
Tôi nói: "Là con người."
Khương Dương đáp: "Nhưng trông cô ấy rất giống tang thi, cách đi đứng cũng y như vậy." Nói xong, thằng bé bắt chước một tư thế bước đi khập khiễng.
"Có lẽ cô ấy đã bị điên rồi, không biết tại sao lại tới nơi này nữa." Tôi sờ sờ đầu Khương Dương.
Nếu như tôi không lựa chọn dừng chân ở trong thôn xóm kia thì có lẽ tôi của hiện tại cũng đang giống với người này, chỉ một mực lang thang khắp nơi, không biết đến tột cùng mình muốn đi đâu nữa.
Có lẽ ngày hôm nay đã định phải gặp không ít người, sau khi gặp được người phụ nữ kia, chúng tôi lại gặp thêm hai người đàn ông nữa. Lần này, đối phương dường như đã không còn thân thiện như người trước.
Chúng tôi tìm ra được một cửa hàng tạp hóa nhỏ có rất nhiều thứ vẫn sử dụng được, lúc tôi đang di chuyển chút đồ bỏ vào trong chiếc xe ba bánh thì bỗng có hai người đàn ông xuất hiện từ sau góc rễ. Ho liếc mắt nhìn thấy tôi, lập tức gõ chiếc gậy trong tay, bước đến. Tôi cũng không sợ hãi, giơ tay rút con dao bổ củi từ bên cạnh thùng xe ra.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận