Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 262

Chương 262Chương 262
Tôi không đồng ý với ý kiến của cậu ấy, liền nói thẳng với cậu ấy: "Không cần nói nữa, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được, ăn xong ba chúng ta cùng nhau ra ngoài kiếm thức ăn."
Mặc dù thực lực của Thanh Sơn mạnh hơn tôi, nhưng đối mặt với quyền lực của tôi, cậu ấy vẫn tỏ ra ngoan ngoãn như trước, ngoan ngoãn tán thành lời tôi nói, cũng không dám lên tiếng phản đối.
"Tôi nghe cô, đừng tức giận có được không?"
"Tôi không tức giận."
"8"
Thời điểm lạnh nhất trong mùa đông không phải là khi tuyết rơi mà là khi trời mưa, mưa lạnh rả rích suốt mấy ngày, sương mù trên núi rất lâu cũng không tan.
Có hai cánh cửa trong phòng chính của chúng tôi, một cửa trước và một cửa sau. Kể từ đầu mùa đông, cửa sau không bao giờ được mở ra nữa, bởi vì không khí lạnh sẽ lọt qua khe cửa, tôi thậm chí còn dùng một tấm rèm cũ để che lại cửa sau. Chỉ cần che đi khoảng trống ở cửa sau cũng khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn rất nhiều do không có gió đối lưu.
Sau khi tuyết tan lần thứ tư, thịt dự trữ trong nhà gần như cạn kiệt, chúng tôi định ra ngoài kiếm con mồi. Thay vì lên núi, chúng tôi đi đến cái ao sen lớn, trong ao lau say đó có rất nhiều vịt trời, những con vịt trời màu trắng xám mùa này sẽ không rời đi, chúng đều sống trong những ao lau sậy gần như khô cạn.
Trên thực tế, không phải cứ lên núi mới có thể tìm thấy con mồi, bởi vì đã lâu không có người sinh sống nên dưới chân núi cũng có rất nhiều nơi vị cây cỏ che lấp, nơi có người ở cũng dần dần biến mất và được bao phủ bởi rừng, vì vậy có nhiều loài động vật sống gần đó. Giống như thỏ rừng và những thứ tương tự, chúng tôi đã nhiều lần nhìn thấy chúng ở vùng đất hoang rộng lớn bên đường.
Trên núi có những con mồi lớn, nhưng chúng rất nguy hiểm, nếu không lên núi, chúng tôi có thể tìm kiếm những con mồi ở quanh nhà, nhưng vì là những con mồi nhỏ nên sẽ phải thường xuyên ra ngoài. Tuy nhiên, để an toàn tôi vẫn chọn phương án đó.
Đối với sự lựa chọn của tôi, ban đầu Thanh Sơn có chút do dự, tôi hỏi ra mới biết cậu ấy lo lắng mỗi ngày tôi ra ngoài bị lạnh. Nói thế nào nhỉ, tôi thấy buồn cười khi nghe những lo lắng của cậu ấy và tôi thực sự đã cười thành tiếng. Cậu ấy nghĩ tôi là một quả trứng sao? Nó sẽ vỡ khi bị đập hay đóng băng sao? Tôi thầm nghĩ, nếu ngay cả cái lạnh cũng không chịu được thì làm sao tôi có thể sống sót tới giờ chứ? Ngay cả năm ngoái, khi phải ở một mình trong mùa đông, tôi cũng thường xuyên ra ngoài, vì không có đủ thức ăn cho nên tôi phải đi tìm kiếm khắp nơi. Một năm nay, hai đứa đã giúp tôi rất nhiều việc, ngược lại tôi cũng rất để ý, những việc trước đây tôi đương nhiên phải làm, nay lại trở thành việc "khó nhẳn" trong mắt Thanh Sơn và người khác. Than ôi, họ vẫn còn là hai đứa trẻ với quá ít kinh nghiệm sống.
Chuyện bắt mồi chủ yếu rơi vào tay tôi và Thanh Sơn, bởi vì chúng tôi là hai người trưởng thành, mà Khương Dương mặc dù đã cao lớn hơn nhưng mới sinh ra chưa đầy một năm, nếu là người thì vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, hơn nữa bắt mồi không giỏi, lúc trước thằng bé lên núi bắt gà cũng rất vụng vê. Cho nên tôi cũng không kỳ vọng thằng bé có thể bắt được thứ gì.
Khứu giác và thị giác của Thanh Sơn rất tốt, tốc độ nhanh nên khi đi săn có lợi thế hơn tôi, tuy nhiên, một thợ săn dù mạnh đến đâu trong thế giới tự nhiên cũng không phải lần nào cũng đi săn thành công. Để tăng tỷ lệ thành công, cậu ấy cần phải sử dụng nhiều công cụ khác nhau, mà cái này lại là thế mạnh của tôi.
Trong những năm qua, để kiếm được nhiều thức ăn hơn và tôn tại, tôi đã học được rất nhiêu cách chế tạo bẫy và sử dụng các công cụ, sau đó tôi đã học được những kinh nghiệm mới thông qua việc không ngừng suy ngẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận