Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 81
Bất lực, rất nhiều lần tôi cảm thấy bản thân mình bất lực. Dù sinh ra là đàn ông hay là phụ nữ, trên thế giới này đều không thể tránh khỏi cảm giác đau đớn này.
Bởi vì không giữ được, bởi vì sợ mất đi nên thời gian dần qua, tôi không liên hệ với mọi người nữa mà một mình dạo chơi khắp nơi như quỷ hồn, sống một mình trong thôn làng vắng vẻ không một bóng người.
Tôi muốn bản thân mình trở nên lạnh nhạt kiên cường, nhưng trên thực tế tôi .. không làm được.
Tôi thu nhận Khương Dương, nhưng kết quả vẫn như lúc trước, tôi lại lần nữa mất đi thằng bé.
Thật lâu sau, tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy búp bê thỏ cách đó không xa. Khi tôi đưa Khương Dương ra ngoài, thằng bé đã để búp bê thỏ ở nơi đó, nhẹ nhàng vỗ vê.
Tôi nghĩ đến tình cảnh khi đó chân thật như vậy, trong khoảng thời gian này tôi sống cùng Khương Dương đều là thật. Tôi bước đến và cầm búp bê thỏ đó vào trong tay.
Lông tơ mềm mại kề sát lòng bàn tay khiến tôi nhớ đến đầu của Khương Dương, thằng bé có một mái tóc đen rất mềm, tôi còn nhớ rõ dáng vẻ thằng bé lúc chào đời...
"Mày là thật, có phải không?" Tôi áp con búp bê thỏ vào trán, nhẹ giọng nói.
"Mày là thật, mày lạc đường với tao, mày đang chờ tao đi tìm mày nhỉ." Tôi bắt đầu nhắc đi nhắc lại những lời này.
Đúng vậy, Khương Dương thật sự tồn tại, thằng bé còn đang chờ tôi đến tìm nó vê.
Trời vừa rạng sáng, tôi ra ngoài, lần này tôi bước vào tiệm sửa xe lúc trước, bên trong có xe đẹp, tôi bôi một ít dầu hạt cải vừa tìm được lên cái xích xe ri sắt. Sau đó tôi mới nhảy lên xe, tạo ra tiếng vang lớn vọng ra bên ngoài đường phố.
Nhất định Khương Dương ở gần đây, tôi phải tìm được thẳng bé.
"Khương Dương!" Tôi hét lớn một tiếng rồi nhìn vào mấy con tang thi đang từ từ đến gần, tôi mặc kệ chúng nó, chỉ tự hét lên thật to. Đám tang thi đó rất chậm chạm, nó không đuổi kịp tôi. Nhưng bốn phương tám hướng đều có tang thi, cho nên sau khi tôi la hét một lúc đã nhảy lên xe bay nhanh vào một con phố ít tang thi hơn. Sau đó tôi trốn một góc quan sát bên ngoài có động tĩnh gì không.
Tôi gây ra tiếng vang rất lớn, nếu Khương Dương nghe thấy được, nhất định sẽ có phản ứng. Cho dù Khương Dương không nghe thấy được, nếu như chỗ này còn có những người khác thì họ cũng sẽ phản ứng lại thôi.
Tôi cứ một đường đi một đường hét như vậy rồi trốn vào một góc quan sát, tôi đi qua sáu bảy con phố ở đây nhưng không có thu hoạch gì. Trong đầu tôi cũng chỉ còn lại một suy nghĩ —— tìm được Khương Dương.
Vào buổi chiều, tôi để xe đạp dừng dưới một chân cầu, lấy một chai nước để uống từ trong bọc. Ngày thường tôi không thích nói chuyện chứ đừng nói đến việc hét lên như vậy, tôi cảm thấy cổ họng mình đau rát. Nhưng tôi không quan tâm đến điều này, tôi uống hai ngụm nước sau đó cất chai nước lại, chuẩn bị tiếp tục đạp xe đi tìm Khương Dương.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói.
"Này, ở đây!"
Tôi nghe thấy giọng nói một người phụ nữ, cô ấy đang ở trong một cửa hàng cách tôi không xa vẫy tay với tôi.
Nếu bình thường, tôi sẽ không để ý đến, bởi vì nói không chừng đây là băng nhóm nào đó muốn bắt một người phụ nữ, thông thường bọn họ sẽ phái một người phụ nữ ra ngoài nhằm hạ thấp cảnh giác, sau đó lừa người đó, đồng thời cũng xuất hiện vài gã đàn ông, loại chuyện này không hề hiếm thấy. Nhưng bây giờ tôi không nghĩ nhiều như vậy.
Tôi đạp xe đạp đi qua, dừng trước cửa hàng.
Người phụ nữ kia đứng cạnh cửa, phía sau là một khuôn mặt người đàn ông. Người phụ nữ nhìn ra bên ngoài, sau đó nói với tôi: "Vừa nãy tôi nghe thấy cô hét lên ở phía bên kia, cô đang tìm người hả? Cô không thể như vậy đâu, cô vừa dân mấy thứ đó đến gần đây, một mình cô nếu không cẩn thận sẽ chạy không thoát. Cô nguy hiểm như vậy, vất vả mới sống sót được đến bây giờ, đừng làm việc ngốc nghếch nữa."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận