Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 192
Ban đầu con chim ưng lớn kia còn có chút cảnh giác, sau lại phát hiện hai người này hoàn toàn không có ý muốn tổn thương nó, cho nên cũng mặc kệ bọn họ, thường xuyên chạy đến gần ruộng của chúng tôi bắt con mồi. Mỗi lần nó xuất hiện, Khương Dương sẽ hô to 'chim ưng cảnh sát tới!'.
Chúng tôi nhìn theo đám chim sẻ màu nâu xám bay xa, đi về phía trước dưới ánh mặt trời chói chang. Một bên đường bên kia mọc rất nhiều cỏ đuôi chó, từng cọng lông xù xù, bụi rậm rất lớn, mãi cho đến cuối con đường thật xa còn có vô số cỏ đuôi chó.
Khương Dương rút một cọng cỏ đuôi chó, quơ tới quơ lui trước người trước, trong miệng còn hát không biết là giai điệu gì. Thanh Sơn vừa đi vừa rút cỏ, trên tay cầm một nắm cỏ đuôi chó cũng không biết muốn làm cái gì. Tôi nhìn xem bên trái, lại nhìn xem bên phải, cũng duỗi tay rút một cọng cỏ đuôi chó, sau đó bẻ cong rễ cây, vòng thành một, sau đó làm một cái nhẫn cỏ đuôi chó.
Khương Dương xem tôi làm một cái vòng cỏ đuôi chó nhỏ mang trên ngón tay, thằng bé cũng hăng say, muốn tôi cũng làm cho nó một cái. Tôi lấy chiếc nhẫn trên tay tôi xuống cho thằng bé, nhưng móng vuốt của thằng bé to hơn so với ngón tay tôi, mang không vừa, cho nên quấn vào đầu móng vuốt. Không có cách nào, tôi chỉ có thể làm một cái lớn hơn khác cho thằng bé, tìm riêng một cong cỏ đuôi chó rất dài, tôi làm cho Khương Dương một cái nhẫn lớn đeo trên móng vuốt, thằng bé giơ cái nhẫn cỏ đuôi chó kia vui mừng lúc ẩn lúc hiện, quơ tới nỗi hạt giống của cỏ đuôi chó trưởng thành rơi thẳng xuống.
Làm cho Khương Dương, thì tất nhiên không thể đã quên Thanh Sơn. Tuy rằng cậu ấy chưa bao giờ chủ động yêu cầu, nhưng ánh mắt kia cực kỳ rõ ràng, căn bản là không có cách nào bỏ qua. Móng vuốt của Thanh Sơn còn lớn hơn một chút so với Khương Dương, một cọng cỏ đuôi chó còn quá ngắn, tôi dứt khoát dùng hai cọng cỏ đuôi chó để làm một cái nhẫn lớn nhất cho cậu ấy.
Khương Dương nhìn, lập tức nói: "Mẹ, con cũng muốn hai cọng cỏ đuôi chó!" Bất đắc dĩ, chỉ có thể làm thêm một cái cho thằng bé.
Đi một đường, tôi đã làm nhẫn cỏ đuôi chó cả một đường, cỏ đuôi chó bên kia đều bị chúng tôi tàn phá sắp hết.
Lúc đi tới trước hồ sen lớn kia, tôi phát hiện so với lần trước, nơi này có một ít thay đổi, bên đường có rất nhiều cỏ lau sậy đều rút ra, trắng xoá một mảnh. Chim nước bên đường giống như cũng càng nhiều, khi Khương Dương chạy về phía bên kia, trong bụi cỏ cao nửa người ven đường không ngừng có chim nước màu trắng bay lên.
Tiếng cạc cạc trong lúc nhất thời vang vọng toàn bộ hồ sen. Hơn phân nửa lá sen vẫn là màu xanh, nhưng có rất ít lá sen đã bắt đầu héo, đặc biệt là ở vị trí bên đường. Tôi gọi hai người đang định nhảy xuống hồ lại, nói với bọn họ: "Nơi này không giống với con sông mà chúng ta đi lúc trước, nơi này có rất nhiều bùn, không cẩn thận thì sẽ chìm xuống, không cần chui lung tung, nghe thấy không?"
"Nghe được ạ!" Khương Dương giơ móng vuốt đeo đầy nhẫn cỏ đuôi chó hô to.
Thanh Sơn cũng gật đầu.
Trước khi xuống nước, Thanh Sơn gỡ nhẫn cỏ đuôi chó xuống, cẩn thận đặt ở một bên. Khương Dương thấy thế, cũng học gỡ nhẫn cỏ đuôi chó trên móng vuốt xuống. Hai người bọn họ một người mặc một cái quần đùi, tôi mặc một cái quần đùi và áo ba lỗ lớn, dẫn bọn họ đi vào trong hồ.
Thật ra thì hồ ở nơi này cũng không sâu, trên cơ bản không có gì nguy hiểm, chỉ là một khoảng cách ở bên đường, lúc dẫm phải nước bùn, một chân bùn đi về phía trước có chút khó khăn.
Hồ bùn càng phì nhiêu thì nhìn qua sẽ càng bẩn, nhưng trong loại bùn này, hoa sen mới có thể phát triển tốt, ngó sen phía dưới cũng có thể lớn lên khỏe mạnh. Tôi cầm cái chậu lớn màu đỏ đẩy ở trước người, nhìn thấy đài sen thì sẽ bẻ xuống đặt trong chậu. Sau khi thân cây màu xanh lá hành phát ra tiếng giòn vang, lộ ra lỗ nhỏ hình tổ ong bên trong, sợi chỉ sen màu trắng từ chỗ gãy bị kéo rất dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận