Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 52

Chương 52Chương 52
Mỗi khi có ai đó đi cùng nhau, lập tức bí mật có thể truyền khắp nơi. Mọi người thảo luận, vừa cảm thấy việc này rất mông lung vừa cảm thấy có chút hâm mộ trong lòng, còn có chút muốn thử nghiệm điều mới mẻ.
Mười sáu mười bảy tuổi, vốn là một thời gian đầy mâu thuẫn như vậy, giống như mùa hè này, làm cho người ta xao động.
Tôi nằm trên giường đeo tai nghe nghe nhạc ngủ trưa, lúc tỉnh lại phát hiện mình ngủ quên, đã là năm giờ rưỡi chiều. Âm nhạc trong tai nghe vẫn còn, tôi kéo tai nghe và xoa tai. Ngủ quá lâu trong đầu đều là một mảnh bột nhão, có chút không phân biệt được hiện tại là lúc nào, trong nháy mắt cảm giác nửa đời người đều đã qua. Tôi từ trên giường ngồi dậy chậm lại một lúc, cảm thấy có chút kỳ quái. Cha tôi lúc này còn chưa tới gọi tôi. Bình thường ông ấy đều nói ngủ trưa không thể ngủ quá hai tiếng.
Tôi mở cửa nhìn thoáng qua,'tam quốc diễn nghĩa" trong phòng khách còn đang phát, đang phát khúc cuối phim, hát đến "Hưng vong ai định thịnh suy há lại không có bằng chứng." Quạt trong phòng khách vang lên, không biết cha đi đâu rồi.
Cửa phòng của ba mẹ vẫn đóng chặt, tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ cha cũng đi ngủ trưa. Nhưng tại sao ông ấy không tắt TV và quạt đi nhỉ? Tôi đến gần cánh cửa đóng chặt, muốn xem mẹ tôi có còn đang ngủ không.
Nắm tay nắm cửa đẩy cửa ra, theo gió nóng đồng loạt nhào tới còn có một mùi thối rữa cùng mùi máu tươi nồng nặc.
Ba tôi ngã xuống đất, trên chiếc áo sơ mi trắng kiểu cũ của ông ấy đều là máu, kính trên sống mũi đập sang một bên, nửa khuôn mặt cũng không còn, máu thịt mơ hồ. Bả vai và cánh tay của ông, còn có hơn nửa lồng ngực đều trống rỗng, một thân ảnh toàn thân đầy máu nhào vào trên người ông mà cắn xé, từ nửa khuôn mặt thối rữa kia, mơ hồ có thể nhìn ra bóng dáng của mẹ.
Mái tóc đen được mẹ chăm sóc rất tốt rụng hơn phân nửa, làn da trên người nứt ra, vết máu kéo dài từ dưới thân mẹ đến giường. Cửa tủ quần áo bị đổ trên sàn giường, toàn bộ căn phòng đầy cục máu đồng.
Tôi sững sờ nhìn tất cả, tay còn đặt trên tay nắm cửa không dời đi. Gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ. Tôi bỗng nhiên cảm giác bả vai mình cũng co rút đau đớn.
"Mẹ... Cha... Có chuyện gì với cha vậy... ?"
"Mẹ?"
Tại sao? Mẹ dường như đã trở thành một con tang thi trong màn ảnh? Tôi vẫn còn mơ à?
Thi thể mục nát cùng mùi thối rữa đứng dậy và từng bước di về phía tôi. Tôi thở hổn hen và lùi lại, sau đó nhanh chóng chạy trở lại phòng của mình và đóng cửa lại. Tôi ngã ngồi trên mặt đất nhìn chằm chằm cửa, nhịn không được dùng sức nắm lấy tay mình.
"Mình đang nằm mơ, đây không phải là thật, mình đang nằm mơ, mau tỉnh lại! Cha! Mẹ ơi! Mọi người đánh thức con dậy đi!”
Cửa phòng của tôi phát ra tiếng va chạm nặng nề, tôi run lên và co lại. Tiếng ram rầm không ngừng vang lên làm cho sau lưng người ta sợ hãi. Dưới khe cửa chảy vào một bãi chất lỏng màu đỏ đen. Tôi ôm đầu khóc lên, cả người run rẩy. Tôi không biết phải làm gì, tôi rất sợ hãi. Tôi chỉ hy vọng rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, sau đó đợi cho tôi thức dậy, cha tôi vẫn còn trong phòng khách xem TV mẹ tôi đã thức dậy không có vấn đề.
"Cha, mẹ..."
Tiếng va chạm không biết từ lúc nào đã biến mất. Cả thế giới đều rất yên tĩnh, ngay cả tiếng ve sầu ngoài cửa sổ cùng tiếng xe qua đường đều biến mất sạch sẽ. Tôi cảm thấy như thể tôi trôi nổi ra khỏi cơ thể của tôi và trở thành một khán giả xem phim.
Tôi nhìn cô gái ngồi trên sàn nhà ngây ngô, nhìn cô ấy đột nhiên đứng lên tìm điện thoại di động, mở máy tính, nhưng thấy rằng không có internet và bất kỳ tín hiệu. Sau đó, một thời gian dài trôi qua, cô đứng dậy và bước ra khỏi phòng.
"Tang thi' trở lại phòng tiếp tục gặm nuốt 'thi thể, tôi thấy 'tôi' ở trong phòng bếp cam con dao chém dưa hấu kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận