Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 127
Trên người thằng bé bao phủ một lớp vảy cứng, khẳng định là không thể chích được. Chẳng qua tôi có chút lo lắng, Trên người Khương Dương vẫn có nhiều chỗ không có vảy, có rất nhiều chỗ da mềm, nếu như bị cắn ở nơi khác thì làm sao bây giờ?
Trong sân cũng có rất nhiều hoa và cỏ dại, thậm chí còn có một mảng cỏ lớn bên ngoài sân, tôi quyết định dọn sạch cỏ. Trừ hai cây chè, cây ngô và một ít hành lá, gừng, tỏi trồng cạnh bếp, tôi cuốc tất cả các loại cỏ khác trong sân. Không chỉ trong sân, mà cả ngoài sân, tất cả cỏ dại cao đến nửa người đều bị đào lên, nhổ lên, chất thành đống bên đường đem phơi khô và đốt.
Nhà của chúng tôi thật ra khá dột nát, chỉ là một gian nhà cũ ở nông thôn, nhưng không biết vì sao tường rất dày, lại có cửa sắt, trồng cây gai, chỉ có cây gai cao đến thắt lưng mới có gai trên lá, cây gai này không chỉ ngăn chặn được con người mà còn có tác dụng ngăn ngừa thú dữ.
Là cha mẹ, tôi nói cái gì thì là cái đó, hai đứa trẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, vì vậy chúng đi theo tôi, tôi đào cỏ còn Thanh Sơn và Khương Dương phụ trách dọn sạch cỏ đào và chất đống sang một bên.
Sau mấy ngày vất vả, toàn bộ sân nhìn tốt hơn rất nhiều, bởi vì mặt đất nhấp nhô đã được làm cỏ gọn gàng bằng phẳng. Kỳ thật chuyện này là do Thanh Sơn làm, cậu ay trực tiếp kéo xe lu đến nén, trước đó tôi không thể nghĩ có thể làm đẹp đến vậy.
Thực vật dễ thấy nhất trong sân là hai cây chè và ngô đồng, ngoại trừ mảnh cỏ bên cạnh giếng, chỉ có một mảnh cỏ nhỏ mọc ở khe gạch trong góc. Tôi không biết loại cỏ này tên là gì, nhưng sau một thời gian trong đám cỏ này xuất hiện rất nhiều đom đóm, mùa hè năm ngoái, tôi đã ngồi đây và ngẩn ngơ nhìn những con bọ nhỏ phát sáng đó rất lâu. Chính vì nguyên nhân này nên tôi cũng không nhổ chúng đi.
Bên trong sân sạch sẽ ngăn nắp, bên ngoài sân cũng trống trải, khoảng cách từ cổng sắt đến đường cái mọc đầy cỏ dại, những tảng đá lớn hơn đã bị dỡ bỏ. Không chỉ tôi mà cả Khương Dương và Thanh Sơn đều rất vui khi được nhìn thấy sân mới hoàn toàn. Nhưng tôi hạnh phúc chủ yếu là vì tôi không phải lo lắng quá nhiều ve rắn và bọ chạy quanh sân, còn Thanh Sơn và Khương Dương hạnh phúc chủ yếu là vì chúng nghĩ rằng thật vui khi được làm việc cùng nhau.
Tôi không hiểu tại sao chúng thấy công việc thú vị, nhưng thật tốt khi chúng hạnh phúc.
Cây gai tôi muốn trồng được đào từ mép ruộng vào một ngày mưa, tôi trồng nó ở xung quanh sân trước, nhưng tạm thời không trồng ở sân trong. Kỳ thực đây không phải là thời vụ trông cây, không biết có sống được không, nếu không sống được thì phải đợi đến mùa xuân năm sau mới trồng lại được.
Tôi đang nghĩ về việc trông một cây hồng cạnh bếp trong sân vào năm tới, hoặc là một cây lưu cũng được, cạnh nhà vệ sinh phía sau trồng hai cây cam. Còn phần diện tích phía trên giếng, tôi muốn trồng một số loại dây leo và làm giàn che nắng, buổi trưa đứng múc nước rất nắng,
Tuy nhiên, trong thôn có cây cam, cây hồng, cây lựu nhưng không có ai trồng nho, có lễ mùa thu tôi sẽ lên núi hái ít nho rừng về trồng.
Thời tiết càng ngày càng nóng, còn chưa đến ngày hạ chí mà thời tiết đã nóng đến phát đồ.
Lúc trước, để phòng trừ sâu độc, người xưa còn có tập tục hái lá xương bồ và lá ngải cứu về để quanh nhà phơi khô. Sau khi khô rồi thì đem đi đốt để hun nhà.
Trời nóng đến nỗi hai đứa nhỏ biến thành trâu nước, suốt ngày ôm bình uống nước trà. Trước đây hai ngày mới phải đun trà một lần, để nguội thì cả ba người đều thích uống, nhưng bây giờ một ngày phải đun trà ba lần, cả một ấm trà lớn như vậy nhưng chỉ đủ có Thanh Sơn và Khương Dương uống trong một lần.
Cứ tiếp tục thế này thì hơi phiền, một ngày nấu trà đến ba lần khiến tôi không thể chịu được, nên sau khi suy nghĩ, tôi lôi từ dưới tủ bếp ra một cái bình lớn cao bằng nửa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận