Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 250
Lâu rồi không cầm bút, bản thân tôi cũng thấy xa lạ. Trước tiên tôi ghi vào trong vở tên của mình. Hai chữ "Khương Linh" viết ra cực kỳ xa lạ. Không chỉ xa lạ, mà tôi còn viết rất xấu xí.
Trong thực tế, trước đây tôi đã viết rất đẹp, cũng đã tham gia vào cuộc thi viết chữ đẹp và đã giành được một giải nhì. Có thể thấy bất kể cái gì, chỉ cần thời gian dài không luyện tập thì đều sẽ bị thoái hóa.
Tôi đối chiếu theo một câu nói ở góc dưới bên phải trang đầu tiên của lịch để bàn: "Một ngày vạn ngựa phi, vạn cổng mừng xuân" với quyển vở luyện tập.
"Bông tuyết bay ngưng tụ điềm lành, vó ngựa báo xuân về, vạn dặm hành trình ngàn dặm ngựa, cây cối mười năm người trăm năm..." Những từ ngữ này nhìn sơ qua có chút quen thuộc nhưng suy nghĩ kỹ lại thì không hiểu tại sao khi chúng xuất hiện dưới ngòi bút của tôi lại xa lạ đến thế. Tôi viết rất chậm, từ từ tìm lại một chút cảm giác viết năm đó.
"Mẹ ơi, mẹ đang vẽ cái gì vậy?”
"Viết chữ."
"Viết chữ á? Không giống như những gì mẹ đã viết trước đây."
Lúc trước tôi rảnh rỗi vô sự, ở ven bờ ruộng đã dạy cách viết tên như thế nào, còn dạy một chút về các con số một, hai, ba, bon, .…
"Mẹ ơi - cái này có nghĩa là gì?" Khương Dương chỉ vào chữ "ngựa" kia: "Chỗ này có, chỗ này có, còn có chỗ này cũng có!"
Tôi viết chữ "ngựa" bên cạnh một lần nữa, cố ý viết lớn hơn một chút, sau đó nói: "Đây là chữ "ngựa", ngựa là một loại động vật bốn chân, chạy rất nhanh..."
Tôi giải thích cho Khương Dương về loại động vật này, trong lòng phân tâm suy nghĩ, trong lịch này có nhiều chữ "ngựa" như vậy. Có lễ năm 2015 là năm con ngựa. Năm nay là năm con gì tôi cũng không nhớ rõ. Tôi nghĩ đến cái gì thì dạy cái đó, quyết định dạy cho hai người bọn họ về mười hai con giáp một lần.
Điều này tôi vẫn còn nhớ là bắt đầu với con chuột cho đến khi kết thúc là con chó và con lợn. Những thứ khác đều dễ giải thích, còn đến chữ "rồng" này thì cần tốn thêm một chút công sức để dạy.
Lúc này không phải Khương Dương hỏi tôi mà là Thanh Sơn hỏi tôi: "Vì sao những con vật khác cô đều nhìn thấy rồi nhưng lại chưa từng thấy rồng?"
"Bởi vì rồng có thật sự tồn tại hay không vẫn còn là một bí ẩn."
"Vậy tại sao nó lại ở chung với các loài động vật khác?" Khương Dương lại hỏi tiếp.
Câu hỏi này ... thực ra tôi cũng muốn biết. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể kể cho họ nghe những câu chuyện về 12 con giáp: "Ngày xửa ngày xưa, trên trời có Ngọc Đế cùng Vương Mẫu, hai người bọn họ tuyên bố phải lựa chọn mười hai loại động vật trở thành... ừm, thần cầm tinh, cho nên để cho tất cả động vật tham gia chạy đua, mười hai loại động vật chạy đến trước tiên sẽ được chọn..."
Câu chuyện này tôi chỉ nhớ đại khái, cho nên chỗ nào không nhớ rõ thì thuận miệng bịa ra, bổ sung cho câu chuyện mơ hồ trong đầu. Nhưng mà Khương Dương và Thanh Sơn hồi nhỏ chưa từng nghe qua chuyện thần thoại nên bày ra vẻ mặt ngây thơ: "Mẹ ơi, Ngọc Đế với Vương Mẫu là cái gì?"
"Họ đang ở trên bầu trời hả mẹ? Con người có thể sống trên bầu trời không? Chúng ta có thể nhìn thấy bọn họ không?"
Tôi vò đầu bứt tai, trước tiên ném mười hai con giáp sang một bên, nói cho bọn họ nghe về thần tiên trên trời.
"Là nói trên trời có một đám thần tiên. Bọn họ quản các loại chuyện trên mặt đất của chúng ta, sau đó người quản bọn họ chính là cấp trên của bọn họ, là Ngọc Đế và Vương Mẫu."
Khương Dương giơ tay lên: "Quản bọn họ chính là cấp trên. Con biết, mẹ là cấp trên của chúng conl"
"Không phải." Tôi dùng bút trong tay gõ gõ vào trán thằng bé: "Trời ơi, tóm lại không phải như vậy, con nghe mẹ nói đã."
"Ngao-"
Tôi tiếp tục nói: "Trên trời có rất nhiều thần tiên, có Lôi Công Điện Mẫu, bọn họ quản sấm sét. Còn có Thái Thượng Lão Quân, ông ấy có một cái lò có thể luyện tiên đan. Ừm, còn có Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, hắn là một con khỉ đá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận