Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 156
Nghe thằng bé đếm cả một ngày như vậy, đến buổi tối đi ngủ tôi cũng nằm mơ mình đang trở về với thời còn thơ bé, gặp lại người giáo viên Toán tiểu học không nhìn thấy rõ khuôn mặt đang đứng phía trước mình yêu cầu tôi đếm xem có bao nhiêu ngôi sao trên bầu trời, đếm không được sẽ bị đánh tay.
Tôi lo lắng sâu muộn cả giấc mơ, đếm số suốt đêm dài, tới khi buổi sáng thức dậy đầu óc vẫn tràn đầy những con số. Tôi nhìn sang phía Khương Dương đã tỉnh táo nằm cạnh bên mình, lại lần nữa bắt đầu đếm một hai ba bốn, trong lòng sinh ra chút hối hận vì đã dạy Toán học cho Khương Dương.
"Khương Dương, hôm nay chúng ta không học đếm, chúng ta sẽ học thơ cổ."
"Vâng ạ, nhưng mà thơ cổ là gì hả mẹ?" Khương Dương chớp chớp đôi mắt to, vui vẻ đồng ý.
Thế nhưng khi một ngày qua đi tôi lại bắt đầu hối hận, chỉ cần một bài "cạc cạc cạc, cổ cong ngẩng lên trời mà ca" thằng bé cũng có thể hát lặp đi lặp lại suốt cả một ngày, suýt chút nữa đã khiến tôi không bao giờ muốn nghe thấy từ "cạc cạc cac" này nữa. Không phải tôi không có ý định dạy những bài thơ khác cho Khương Dương mà bởi vì phần lớn các bài thơ còn lại tôi đều đã lãng quên gần hết. Cộng thêm chuyện Khương Dương cứ vậy "cac cạc cạc" như một cái máy lặp đi lặp lại liên tục bên cạnh tôi cả một ngày, cho dù tôi có thể nhớ ra những bài thơ cổ nào khác thì cũng lập tức bị tẩy não quên ngay tức khắc.
Tôi cố gắng dạy cho Khương Dương cách viết chữ, hy vọng có thể di chuyển sự chú ý của thằng bé. Ban đầu biện pháp này còn khá hiệu quả, Khương Dương học theo dáng vẻ của tôi, cầm cây gậy vạch xuống mặt đất bên cạnh bờ ruộng, xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra tên của cả ba người chúng tôi. Nhưng chẳng được bao lâu, tay thằng bé vẫn đang viết chữ nhưng miệng cũng bắt đầu lẩm bẩm không ngừng. Dù sao thì bàn tay đang bận rộn viết chữ cũng không ảnh hưởng đến công việc mà cái miệng đang làm, hai bộ phận làm hai việc khác nhau cũng không hề xảy ra sai sót.
Tôi đâu còn tìm ra được biện pháp nào nữa, chỉ có thể cố gắng đi xa hơn, thế nhưng tôi đi đến đâu thì Khương Dương cũng theo chân đến đó, mang kèm theo âm thanh của thẳng bé lại gần.
Tôi thật sự không thể tiếp tục chịu đựng âm thanh lặp đi lặp lại của thằng bé, nếu như Khương Dương vẫn giống như hồi trước nhìn thấy cái gì lặp vài câu thì còn may, mà bây giờ thằng bé lại cứ một mực lẩm bẩm đếm số và bài ca "cạc cạc cạc" kia không ngừng. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách. Tôi hái thật nhiều rau quả non đặt ở bên cạnh người, đợi đến khi thật sự nghe đến mức cảm thấy quá phiền phức thì vẫy tay gọi Khương Dương đi tới bên cạnh mình, nhét vài lá rau vào trong miệng của thằng bé, tốt xấu gì cũng đổi lại được một hồi yên tĩnh.
Tôi bên này đau đầu vì Khương Dương ồn ào quá mức, thế mà Thanh Sơn bên kia lại làm như chẳng hề cảm nhận được chút gì. Mỗi lần tôi bày ra vẻ mặt chết lặng vì Khương Dương quá ầm ï, lại có thể nhìn thấy Thanh Sơn đứng bên cười vô cùng vui vẻ. Chờ khi ánh mắt của tôi nhìn qua, cậu ấy còn chẳng biết thu bớt lại, dứt khoát cười rộ với tôi, xán lạn y như mặt trời nhỏ.
Tuy rằng mỗi ngày đều cảm thấy quanh mình có đến mấy trăm con vịt nhưng nhìn Khương Dương đồi dào sức sống như vậy tôi cũng không thể bắt thằng bé câm miệng không được nói chuyện nữa. Cứ vậy tôi chịu đựng rồi lại chịu đựng, qua một khoảng thời gian, cuối cùng cũng chậm rãi hình thành thói quen.
Cho nên mới nói đặc điểm này chính là đặc điểm đáng sợ nhất của con người, dù đang sống ở trong hoàn cảnh nào, chỉ cần cung cấp đủ thời gian thì con người sẽ luôn làm quen được.
Tôi lấy vài cuốn sổ mang về từ bên thành phố Hán Dương đợt trước, nhìn thấy trên đó có ghi rất nhiều địa danh và ngày tháng, quyết định đem nó ra, dựa trên từ ngữ viết ở sổ, bắt đầu dạy cho Khương Dương và Thanh Sơn học viết chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận