Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 249
Cậu ấy khiêng một thân cây khô khổng lồ đi vào, một tay còn xách theo một con gà rừng lớn. Gà rừng bị cậu ấy tiện tay ném ở trong sân. Nó còn chưa chết khập khiêng muốn chạy. Khương Dương vội vàng cắn củ cải vào miệng, mở tay chạy tới, nắm lấy cánh gà rừng nhấc nó lên trói lại.
Thanh Sơn đặt thân cây ít nhất to bằng thắt lưng của tôi dưới mái hiên, nháy mắt nhìn tôi như một kho báu, nói: "Khi tôi đi đuổi theo con gà rừng này, tôi đã thấy nó. Thấy có thể ăn nên tôi mang nó trở về."
Thân cây mục nát mang theo độ ẩm này có thể là thân cây phong, phía trên mọc đầy từng tầng nấm, gần như toàn bộ thân cây đều là nấm. Những nấm này phát triển phì nhiêu, mỗi miếng đều có kích thước bằng bàn tay của tôi, trùng điệp xếp chồng lên nhau đầy thân cây.
Tôi ngồi xổm xuống xé một miếng nấm ngửi ngửi, có một mùi thơm rất nồng. Đây có thể là nấm biến dị, bởi vì lúc trước tôi đã ăn loại nấm này, đều rất nhỏ, không lớn như vậy. Mùi thơm của nấm cũng không nặng như vậy. Tên của nấm là gì tôi không biết, nhưng nó rất ngon và hương vị rất tốt.
Một thân cây lớn có nhiều nấm to như vậy xem ra có thể ăn mấy ngày. Lúc này tôi liền hào hứng xé hơn mười miếng nấm xuống ngâm trong nước, chuẩn bị buổi trưa nấu ăn. Ngâm nấm trong nước một lúc, tôi lại nhìn, nấm thế nhưng lại lớn lên không ít, dùng tay bóp một cái, mặt nấm mập mạp cùng nếp gấp bên dưới nước linh hoạt.
Thời tiết lạnh, tôi cũng ngại xào rau, phiền phức không nói món ăn còn dễ lạnh, cho nên liền lấy một cái nồi uyên ương có ngăn cách đặt lên bếp nhỏ hầm. Tôi và Thanh Sơn ăn thịt, liền ăn nửa nồi bên trái. Khương Dương không ăn thịt, liền ăn nửa nồi bên phải.
Tôi cũng nhào rất nhiều mì, dùng dao cắt thành lát mỏng, có thể nhúng trực tiếp vào trong nồi súp nấu chín, sau đó sử dụng thìa để ăn trong một cái bát. Do đó bữa ăn dễ dàng hơn. Chỉ cần đem tất cả đồ ăn cùng mì chuyển đến nhà chính, tôi cũng không cần vào phòng bếp. Ba người chúng tôi trực tiếp ở bên cạnh đống lửa nhà chính, nướng lửa là có thể ăn đồ ăn nóng hổi.
Nồi canh bên chúng tôi đặt thịt và ớt bột, màu sắc nhìn qua rất ngon miệng, hơn nữa có rau cải trắng và củ cải trắng, nấm xé ra còn có rau khô đã ngâm trước đó, tất cả đều trộn lẫn với nhau, hương vị đặc biệt tốt. So sánh với bên kia Khương Dương có vẻ nhạt nhẽo không ít. Thằng bé không thể ăn cay, cũng không thể ăn thịt nên thanh đạm hơn nhiều. Nhưng bản thân nó gặm củ cải xanh cùng nấm, rau khô cũng thấy rất ngon.
Hôm qua chúng tôi cũng ăn cái này. Nhưng hôm nay thêm nấm do Thanh Sơn tìm được, tôi cảm giác hương vị của cả nồi canh đều tươi ngon không ít, ăn hết rôi mà còn chưa thỏa mãn, dứt khoát dùng chút canh còn lại để nấu mì, phần phật toàn bộ đều uống hết, ăn sạch sẽ.
Có thể ăn no thật sự là một chuyện rất hạnh phúc.
Ăn no ngồi trong phòng sưởi ấm, bên ngoài tất cả lạnh lo cũng không liên quan đến chúng tôi.
Lúc trước tôi nghĩ chờ mùa đông đến, ở trong phòng không có việc gì có thể dạy Khương Dương bọn họ học chữ. Nhưng thật sự đến lúc này, tôi lại không dậy nổi được tinh thần, thâm nghĩ ngồi bên đống lửa làm phế nhân, đừng nói dạy Khương Dương học chữ, tôi ngay cả sách cũng không muốn lấy. Vâng, mọi người có lễ là như vậy, mặc dù biết kế hoạch khi thời gian rảnh sẽ làm gì, nhưng chờ đợi cho đến khi thực sự rảnh rỗi lại không muốn làm bất cứ điều gì.
Nhưng Khương Dương chính là đang ở trong thời điểm hiếu động. Tôi có thể ngồi bên đống lửa bất động nhưng nó thì không được, ngồi một lúc lại muốn chạy ra ngoài chơi. Không còn cách nào khác, tôi vẫn lấy giấy bút tìm thấy từ thành phố ra. Tôi cũng tìm thấy một quyển lịch, lịch đài năm 2015 cũng mang theo.
Thanh Sơn vốn đang làm ghế, thấy tôi đem những thứ này lật ra, cậu ấy cũng dừng động tác trong tay, ngồi lại nghe tôi giảng bài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận