Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 94

Chương 94Chương 94
Đừng nhìn bề ngoài của cậu ấy trông trưởng thành như vậy, thực chất đây chỉ là đứa trẻ mới hơn ba tuổi, từ vết thương trên người cậu ấy có thể nhìn ra lúc trước đã gặp chuyện gì, nhưng cậu ấy vẫn có thể dùng thái độ như thế đối mặt với tôi.
Tôi có hơi nghỉ ngờ, có phải vì có vảy trắng dài và mềm yếu giống như thiếu niên này và Khương Dương, nếu chủng tộc này đều là "bé ngoan", thật sự bọn họ rất nhanh sẽ bị diệt tộc sao?
Tôi nghĩ không ra: "Lúc trước cậu từng thử chạy trốn chưa?"
Thiếu niên vảy đen đang buồn bực gặm thịt tiếp, cậu ấy ăn rất nhanh, hình như rất đói bụng. Tôi nhìn vết thương trên eo cậu ấy, cảm thấy mọi thứ cậu ấy ăn xong đều có thể lộ ra ngoài.
Sức sống của thiếu niên vảy đen này kiên cường hơn tưởng tượng của tôi, cậu ấy dừng động tác nhai thịt trong miệng, ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại lau miệng, lúc sau mới nói với giọng khàn khàn: "Từng bỏ chạy, nhưng bị bắt về, thịt trên người cũng bị cắt mất, rất đau. Ăn không đủ no, không có sức chạy, không kéo mở được lồng sắt."
Gần như tôi đã đoán được cậu ấy gặp chuyện gì, chắc là từ nhỏ bị đám người kia thuần dưỡng, để cậu ấy đi tìm con mồi, thi thoảng có thể cắt miếng thịt trên người cậu ấy thêm cơm, bình thường bị nhốt trong lồng sắt, chạy trốn hay không nghe lời đều sẽ bị đánh, không cho ăn no nên đói khiển cậu ấy không có sức chạy trốn.
Lúc này có lẽ muốn săn giết chó biến dị mới dắt cậu ấy đến nơi này, nói cách khác muốn dùng cậu ấy như chó săn, kết quả cậu ấy tìm được cơ hội mở xích chó trên cổ rồi bỏ chạy.
Lòng tôi hiểu rõ, cuối cùng tôi hỏi một chuyện: "Là cậu cứu Khương Dương?"
Thiếu niên vảy đen đang ăn ngấu nghiến miếng thịt to kia, còn đang xé rách miếng thịt thứ hai, ánh mắt cậu ấy ngơ ngác nhìn miếng thịt trước mặt, thấp giọng như lẩm bẩm nói: "Lúc trước thỉnh thoảng nó sẽ trộm cho tôi ít đồ ăn đã chết, bởi vì nó muốn trộm thả tôi ra nên bị những người khác đánh chết, nó đã rất già, bọn họ cảm thấy nó vô dụng, cho nên đánh chết nó."
"Bọn họ bắt rất nhiều đứa trẻ có vảy trắng. Tôi muốn cứu những đứa trẻ đó, tôi không muốn để bọn chúng bị nhốt trong lồng sắt giống như tôi, nhưng tôi không có cách nào cứu bọn chúng, mỗi lần đều là bắt đến đây không được mấy ngày đã bị ăn sạch."
"Tôi không muốn như vậy nữa..."
Tôi nghe theo lời cậu ấy hỏi: "Cho nên lần này bọn họ bắt Khương Dương là muốn dùng Khương Dương làm mồi nhử để bắt con chó biến dị kia, cậu thừa dịp thả những người kia ra, sau đó bị con chó biến dị khác quấn lấy, trốn thoát khỏi xiêng xích đưa Khương Dương giấu ở nơi này .. Con chó cái này cũng là do cậu giết?"
Thiếu niên vảy đen gật đầu, ngồi ở một góc bên kia vùi đầu ăn thịt.
Nghe nói quái vật có vảy đen đều là loài cực kỳ hung ác, tính cách hung ác như con hổ giấy, vậy vảy trắng ngoan ngoãn sau này không phải càng thêm nguy hiểm ư? Khó trách cần có móng vuốt và răng nanh sắc bén, nếu không có thứ này, có lẽ chúng càng dễ chết.
Sau khi nghe xong những chuyện mà thiếu niên vảy đen từng trải qua, tôi lại vì tương lai Khương Dương mà cảm thấy lo lắng hơn.
Sau này thằng bé phải làm sao bây giờ? Tôi có thể luôn che chở thằng bé sao? Nếu sau này vào ngày nào đó lại xảy ra chuyện như vậy, tôi không để ý thằng bé khiến thằng bé bị bắt đi thêm một lần nữa. Vậy tôi còn có thể đưa thằng bé trở về như bây giờ nữa không? Nếu thằng bé cũng gặp phải đám người xấu thì làm sao bây giờ?
Ở bên cạnh tôi, Khương Dương chưa từng bị thương, tôi không thể tượng tưởng được việc thằng bé sẽ bị thương giống như thiếu niên vảy đen.
Khương Dương không biết tôi đang lo lắng cho thằng bé, thằng bé đang gặm và nghịch cái đuôi của mình, sau đó nghịch thắt lưng trên quần áo tôi.
Tôi ôm chặt Khương Dương, không nói tiếp, sau đó là chuỗi im lặng rất dài, thiếu niên vảy đen cũng không nói nữa, cậu ấy ăn xong thì cuộn tròn ngủ, cũng có thể ngất xiu vì quá mệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận