Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 282

Chuong 282Chuong 282
Nếu như khi đó tôi thật sự nhẫn tâm khiến cho Khương Dương... Vậy tôi của hiện tại, khẳng định là dáng vẻ hoàn toàn khác.
Có một ngày, tôi cố ý làm rất nhiều đồ ăn cho Khương Dương. Khương Dương ăn xong mới nhớ tới hỏi tôi: "Mẹ ơi, tại sao hôm nay có nhiều đồ ăn thế?"
"Bởi vì con ra đời một năm rồi, phải chúc mừng một chút." Tôi giải thích: "Chính là sinh nhật, lúc còn bé sinh nhật mẹ, mẹ của mẹ cũng sẽ làm một bữa ăn ngon cho mẹ."
Tôi thấy sự hâm mộ trong mắt Thanh Sơn ở bên cạnh, thế là ngày hôm sau, cũng làm đồ ăn ngon cho Thanh Sơn. Bởi vì trong nhà thịt không nhiều, tôi bỏ công sức và không ít thời gian, cố gắng làm thịt ngon hơn một chút.
"Tôi không biết ngày sinh của Thanh Sơn, không thì cậu cùng đón sinh nhật với Khương Dương, một người một ngày trước, một người ngày thứ hai, sau này hàng năm tầm thời điểm này, tôi liền chọn hai ngày làm đồ ăn ngon cho hai người."
"Được thôi được thôi!" Khương Dương vỗ móng vuốt của mình: "Mẹ ơi, sinh nhật của mẹ cũng để cùng ngày với bọn con sao!”
"Mẹ không đón sinh nhật."
“Tại sao?” "Bởi vì người lớn không đón sinh nhật."
Thanh Sơn nói: "Thế nhưng tôi cũng là người lớn, tôi cũng đón mà."
Khương Dương: "Mẹ, mẹ cũng đón đi, đón cùng với bọn con!"
Sinh nhật của tôi là tháng mười hai, bởi vì không đón, sớm đã không còn ý nghĩa. Nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Khương Dương và Thanh Sơn, tôi vẫn nhặt lại sinh nhật đã thất lạc rất nhiều năm, đồng thời chuyển sinh nhật của tôi đến cùng với bọn họ, ngay tại ngày thứ ba, làm món ngon cho mình.
Đã từng, ở trong nhà của tôi, hàng năm cha mẹ đều nhớ sinh nhật của tôi, đến ngày đó sẽ làm một bàn lớn đồ ăn, sẽ còn cho tôi thêm tiền tiêu vặt, hàng năm sinh nhật của tôi đều đón như chuyện đương nhiên, mà sinh nhật của cha mẹ, bọn họ lại chưa bao giờ đón, cứ bình thường đi qua. Lúc tôi hỏi đến, bọn họ sẽ chỉ nói, người lớn đón sinh nhật cái gì.
Khi đó tôi không giống như Khương Dương bây giờ, kiên quyết yêu cầu mẹ cũng đón sinh nhật của mình, cũng làm đồ ăn ngon cho mình. Làm trẻ con, tôi thua Khương Dương rồi.
Mùa xuân vừa đến, tôi lại bắt đầu bận rộn chuyện ruộng đất, lúa mì phải thường xuyên quản lý, phải chỉnh lý vườn rau lúc trước, đất đóng băng cả mùa đông tựa như quần áo chăn mền sau mùa đông, cũng phải lật ra phơi nắng. Mưa phùn bắt đầu tí tách rơi, sau mấy trận mưa, đất cũng tơi ra vài phần. Khi chúng tôi cầm cuốc xới đất, đám côn trùng trốn dưới đất trú đông bò ra. Côn trùng nhỏ màu đen kêu chít chít gọi cúc cúc là chui ra từ bụi cỏ mục ven đường, thỉnh thoảng lúc đào đất, một cuốc đào xuống, còn có thể đào ra một con ếch rất lớn. Mới nhìn còn tưởng là cục đất, kết quả xúc đất sang một bên, con ếch kia ộp ộp bất thình lình nhảy lên, dọa người ta giật mình.
Thế giới yên tĩnh, trong thời gian vài ngày, lại đột nhiên náo nhiệt, chim chóc côn trùng im ang cả mùa đông cũng đã quay trở lại, hơn nữa có thể trông thấy càng ngày càng nhiều màu xanh.
Cỏ khô ven đường sau khi bắt đầu mùa đông thì hoàn toàn khô héo, lại dưới sự đè ép của tuyết lớn mà cúi đầu đổ sang một bên, một mảnh màu nâu đậm tử khí nặng nề, nhưng lúc này, tưới vài trận mưa xuân, có mấy cái chồi non xanh biếc mọc lên từ đống cỏ mục nát, cơ hồ là mỗi ngày giương cao từng tấc từng tấc.
Những trạc cây trơ trụi ven đường, tiến lại gần nhìn, cũng có thể nhìn thấy mấy cái chồi non. Còn cả núi xa, từng mảnh rừng cây lá rụng phủ kín một tầng xanh biếc mông lung —— trên đầu trọc cuối cùng cũng mọc ra một lớp chân tóc xù xù, tôi nhịn không được có liên tưởng như vậy.
Màu xanh mới của đầu mùa xuân, tựa như màu mắt của Khương Dương. Tôi nhìn đôi mắt của Khương Dương, giống như thằng bé nhìn mùa xuân.
Dưới mái hiên nhà chúng tôi, gần đây có một nhà chim én chuyển tới. Tôi thấy lạ rồi đấy, trước đó tôi ở đây hai năm, sao không thấy chim én đến xây tổ, năm nay lại đến?
Tổ bằng bùn đất kết ở trong góc dưới mái hiên, giữa mái hiên và nóc nhà còn cách nhau một khoảng. Hai con chim én lớn, còn có ba con chim én nhỏ, tôi thường xuyên trông thấy chim én lớn trở về cho ăn, ba con chim én nhỏ vĩnh viễn ăn không no đó há mỏ màu vàng nhạt, líu ra líu ríu không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận